Có mấy ai hồi tưởng về quá khứ mà không đau lòng
2017-05-25 01:25
Tác giả:
Nghe bài hát Dấu mưa - Trung Quân
...Chiều nay mưa ướt lem cả một khung trời Sài thành. Mùa mưa về, những cơn mưa hối hả bất chợt. Quá khứ bỗng chốc ùa về, đan xen cùng mưa. Phải chăng mưa buồn là bởi thế? Mưa khiến lòng người mềm yếu, hồi tưởng về những điều đã qua. Có những thứ hoàn toàn thuộc về kí ức nhưng chẳng thể nhạt nhoà.
Trong tất cả các động từ, có lẽ "nhớ" là động từ khiến chúng ta dễ buồn nhất. Nó càng khiến ta đau lòng hơn khi nghĩ về một ai đó, nhớ về những kỉ niệm đã từng. Nhớ nhưng không thể gọi tên, không còn đủ tư cách nữa, nỗi nhớ không thể thuộc về.
Những thứ đã đi qua cùng thời agian, chỉ có thể tồn tại ở thời điểm đó. Hạnh phúc hay buồn đau đến mãi sau này cũng đâu còn quan trọng nữa. Vậy mà ta cứ mãi mang theo, gìn giữ, đôi khi lại tự làm chính mình thương tổn rồi đau lòng. Giữ những thứ không thuộc về mình chẳng khác gì gom một ít nắng mà cứ hi vọng xoá được cả cơn mưa. Đã bao lần tự dặn lòng chấp nhận, chấp nhận đau, cố gắng quên nhưng rồi vẫn hiện hữu. Không thể sờ cũng chẳng thể chạm vào vậy mà con tim cứ thắt chặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thương một người không thương mình thực sự rất đau lòng. Chỉ có thể bước phía sau, ngắm nhìn từ xa rồi mỉm cười chúc phúc. Giấc mơ không có người mình thương tồn tại giống như bầu trời u ám đang thiếu ánh mặt trời.
Nhiều lúc cô đơn, bỗng muốn gặp ai đó, mãi mãi ở cạnh bên, vui buồn kề cạnh. Hạnh phúc thật trọn vẹn, nỗi buồn chẳng nhân đôi. Vậy mà không dám mở lòng, càng không thể đón nhận. Sợ lần nữa con tim lại đau, nước mắt cũng rơi đủ rồi. Cứ thể bước một mình, ngày nối ngày trôi đi. Sự lớn lên như đang tỉ lệ thuận với cô đơn vậy.
Một mình vẫn ổn. Chỉ là đôi lúc yếu lòng, tự cho mình yếu đuối. Khóc một chút rồi thôi, để biết rằng mình vẫn còn cảm xúc.
Là quá khứ nên chỉ để nhớ thôi nhé, hãy để nó an yên, mạnh mẽ lên mỉm cười và bước tiếp. Đường còn dài, cứ đi thật chậm. Thỉnh thoảng quay đầu ngoảnh lại để biết mình từng đi được bao xa.
© Tâm An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.