Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương mùi muối mặn

2017-02-26 01:33

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Mỗi khi nhớ về quê hương, điều gì khiến bạn nhớ nhất. Đó là mùi nồng nồng của hạt lúa tròn mẩy được mùa, là mùi tanh tanh của đất, mùi ngòn ngọt của nắng vàng như mật ong hay mùi mặn mặn của muối được nắng của những ngư dân diêm dân. Dù đi đâu xa cũng chẳng thể quên được những điều đã làm nên tuổi thơ, làm nên đặc trưng của quê hương ấy. Có lẽ với những người con xa quê thì nỗi nhớ ấy càng hoang hoải màu giấc mơ xa.

***

Được nghỉ vài ngày, tôi tự cho phép mình được ăn, được ngủ, được cuộn tròn trong chăn ấm để kéo dài thêm những giấc mơ. Thế nhưng ngày hè vội vã đến, vùng sáng phương đông mỗi lúc thêm trải rộng khiến cho không khí ẩm ướt mang hơi thở lanh lạnh của đêm không còn nữa. Nó nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai tinh khiết và trong trẻo. Nắng xuyên qua những cành cây khẽ lá, băng qua những mái nhà rồi lọt thỏm vào những ô cửa sổ.

Tôi đưa tay hứng từng giọt nắng, háo hức đến nỗi muốn gom cả nắng vào trong phòng. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến câu nói của Nhi “Ở quê mình có nắng sướng thật, từ ngày tao đi lấy chồng xa, nơi phố núi đầy sương, chẳng còn cảm nhận được cái nắng dịu dàng, nhẹ nhàng, thanh khiết của một buổi sớm mai trong lành”.

Có lẽ, trong tiềm thức của nhiều người, cái nắng của những ngày hè đỏ lửa chỉ gây ra những cảm giác khó chịu khiến người ta phải bực mình, cáu gắt. Người ta không thích áo mình ướt đẫm mồ hôi vì nắng, không thích làn da sạm đen vì nắng, không muốn bị cảm vì phải say nắng. Riêng Nhi, cái nắng vàng rực rỡ của những ngày hè ở quê hương là cả một vùng trời kỉ niệm.



Gia đình Nhi làm nghề muối, cái nghề mà người đời hay gọi là “diêm dân”, cứ vào khoảng từ tháng 4 đến tháng 7 trong năm, diêm dân đi làm từ rất sớm. Ba Nhi thường kể “Muốn làm muối cần phải có ba yếu tố quan trọng đó là phải chọn nơi có nước biển mặn hơn nước biển bình thường, hai là phải có gió và điều đặc biệt nữa là phải có nắng, nắng càng rực rỡ càng tốt”, vì trời càng nắng nóng, những mẻ muối càng kết tinh và khô nhanh hơn. Chính vì thế mà Nhi yêu cái nắng quê mình bởi có nắng gia đình Nhi có thêm tiền để trang trải cho cuộc sống. Có nắng chị em Nhi được mặc quần áo đẹp, được đi học trên một chiếc xe đạp mới.

Người ta thường nói: “Làm muối chỉ gói gọn trong một ngày. Sáng cấy, chiều gặt, chưa bao giờ thấy nghề nào ngon ăn như nghề này”. Chẳng biết có “ngon ăn” hay không, khi cái nghề luôn phụ thuộc vào thời tiết, quanh năm bán mặt cho nước biển, bán lưng cho trời. Để làm ra những hạt muối “ngon lành”, từ công đoạn đầu tiên cho đến khi thu hoạch là cả một quá trình vất vả, khó nhọc bắt đầu từ việc làm đất, đào kênh, be bờ đắp đập, ngăn ô để tạo thành ruộng muối, rồi đến công đoạn dẫn nước biển vào từng ô phơi cho đến khi nước bay hơi, tạo thành tảng băng trên mặt ruộng gọi là muối nền, sau đó tiếp tục bơm nước biển vào và phơi cho đến khi nước bay hơn chỉ còn lại những hạt muối trắng tinh. Lúc bây giờ có thể thu hoạch được bằng cách cào lại thành từng ụ, từng đống rồi gánh về nơi “tập kết”.

Vất vả là thế nhưng giá muối thì “rẻ như bèo”, có năm chỉ có vài trăm đồng một ký. Đó là chưa kể có những hôm đến lúc gần thu hoạch, bỗng dưng trời “chuyển dạ”, thế là bao nhiêu mồ hôi nước mắt đều tan chảy trong màn mưa. Vì làm mãi chẳng đủ ăn nên nhiều người đã rời bỏ quê hương, đi tha phương cầu thực. Nhiều lần ba Nhi cũng có ý định muốn bỏ nghề, nhưng vì đã quen với cái nắng cái gió của quê hương nên ông vẫn duy trì nghề muối truyền thống của gia đình.



Những công đoạn cũng như những khó khăn vất vả của nghề làm muối, tôi đã được Nhi kể cho nghe rất nhiều lần, mà lần nào Nhi cũng nhấn mạnh “Mày không biết đâu, dưới ánh nắng hè gay gắt, trên từng thửa ruộng “trồng” muối, những người làm muối như ba tao luôn phơi mình trong cái nắng om da cháy thịt nhưng họ vẫn nở nụ cười”. Nụ cười ấy Nhi luôn gọi là “Nụ cười tỏa nắng”, nụ cười của tình yêu thương.

Bây giờ, Nhi lấy chồng xa nên ít về thăm quê, có năm chỉ về hơn một lần, mà lần nào cũng vội vội vàng vàng, gặp tôi chưa cạn tách cà phê đã nói lời tạm biệt. Có lúc, tôi giận, không thèm nói chuyện với Nhi nhưng nghĩ lại, cuộc sống vốn là thế, ngày trước, hai chúng tôi có thể ngồi với nhau hàn huyên tâm sự mà không cần chú ý đến thời gian. Giờ thì khác, Nhi đã lập gia đình, không thể sống theo sở thích của bản thân. Dường như, mọi ước mơ, hoài bão của những tháng ngày áo trắng đều xếp lại trong ngăn tủ, lâu lâu kéo ra để hoài niềm, để nhớ nhung, để thèm khát rồi lại tiếp tục với cuộc sống thường nhật. Đôi lúc, tôi cũng thương cho Nhi, thương cho những giấc mơ đã hoang hoải bạc màu.

Nhiều khi, nghe nó gọi điện hỏi thăm: “Dạy dỗ như thế nào rồi cô nương?”, tôi liền kể một mạch. “Năm nay là năm đầu tiên mình được chủ nhiệm, lớp có 43 đứa gồm 17 nam, 26 nữ. Em nào nhìn cũng dễ thương lại ngoan hiền.” Tôi say sưa nói về những tiết học đầu tiên, hân hoan khi kể về những buổi ngoại khóa. Nghe tôi kể mà Nhi không biết chán cứ hỏi mãi, hỏi mãi “Rồi sao nữa, sao nữa?”. Những lúc như vậy, tôi biết rằng, mình đang thực hiện giấc mơ của Nhi. Và mỗi khi kết thúc cuộc gọi lúc nào Nhi cũng hỏi tôi một câu “Hôm nay, quê mình có nắng không?”. Tôi liền trả lời ngay “Hôm nay, có nắng vàng rực rỡ”

© Mai Ly – blogradio.vn

Chương trình Family Radio do giọng đọc Lan Phương cùng nhóm Blog Radio thực hiện, phát trực tuyến tại chuyên trang blogradio.vn, đồng phát tại kênh youtube.com/yeublogradio.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top