Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn người đã đi qua tôi

2015-11-27 02:32

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu chúng tôi xem lời hứa như một tín ngưỡng rồi đặt niềm tin vào đó, hiện tại có phải rất khác không. Đến tận lúc này tôi mới hiểu tình yêu có thể không cần ngôn từ nhưng hãy cho nó ít nhất một biểu hiện.

***

- Nghe nói người ta sắp dời phòng đọc sách qua chỗ khác ?

- Hai tuần nữa sẽ chuyển qua tầng hai khu A5.

- À!

Nhỏ lặng thinh nhìn ra ban công. Có lẽ Mặt trời đang xấu hổ lắm, tia nắng cuối ngày đỏ hoe cùng cái bóng của ban công tạo nên một ranh giới mong manh. Hoàng hôn chậm rồi cũng hết.

***

Cảm ơn người đã đi qua tôi

Một ngày nắng gắt và mệt mỏi. Tôi bỏ cả hai tiết học cuối để ngủ quên trong phòng đọc sách. Nắng chiều xuyên thẳng đến người tôi khi nhỏ mở cửa ra ban công. Tôi nằm ì trên chiếc ghế dài mở mắt một cách lười biếng, bóng nhỏ ngả về phía tôi, và nắng cũng thế, hướng về tôi vẽ nên những đường nét mơ màng.

Nắng vàng hoe hong khô cả giấc ngủ của tôi. Nắng tựa như mộng. Lúc nhỏ gấp sách lại, phía chân trời chỉ còn một mảng sáng u ám.

Hết một mùa hè nóng nực, tôi vô thức thống kê được vài ba điều về nhỏ: nhỏ đến phòng đọc sách mỗi ngày bất chấp nắng mưa, nhỏ luôn ngồi sát cửa ra ban công, ngày nắng nhỏ sẽ ngắm mặt trời lặn ở ngoài ấy... Và phải sau này tôi mới biết nhỏ đọc đúng 50 trang sách mỗi ngày.

Những ngày hè vội vã qua đi, cơn mưa chán ngắt của mùa thu không ngăn được nhỏ đến phòng đọc sách. Tôi đứng che dù ngoài ban công ngắm những tia nắng sáng sủa còn sót lại của mùa hè, nắng trong mưa như thoi thóp chút sức lực cuối cùng. Nhỏ chần chừ rồi cũng ra ban công.

- Tôi có thể nghe cùng không? - Tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Môt.. hai.. ba...

Nhỏ nhìn tôi, rốt cuộc đặt vào tay tôi một bên ta nghe. Tôi nhớ rõ đó là bài Dưới núi Phú Sĩ của Trần Dịch Tấn. Nắng trong mưa thực ấm rồi bắt đầu nhảy nhót khi những tàn cây rung động. Cho đến khi mặt trời mất dạng, chúng tôi chỉ vỏn vẹn nói thêm hai câu lúc ra về. Không phải tạm biệt hay hẹn gặp lại, tự chuyện gì đến sẽ đến thôi. Những hôm sau nữa chúng tôi thường nghe nhạc cùng nhau, ra ban công và vẫn rất kiệm lời. Tôi phát hiện, mỗi ngày nhỏ sẽ nghe thêm hai bài nhạc mới, đọc 50 trang trong một cuốn sách đã chọn... Tia khổ sở phím lộ trong mắt nhỏ khi ai đó cướp mất chỗ hay ngồi.

- Cậu là đang đọc sách hay ngủ vậy? - Nhỏ làm ra bộ mặt thờ ơ.

Tôi nằm ườn ra bàn, nghe nhỏ hỏi thì mở mắt thành thật trả lời:

- Đang nghĩ về cậu đấy.

Nhỏ trưng ra bộ mặt ngốc nghếch.

- Cái máy lập trình phải không? - Nghe sao cũng giống câu khẳng định hơn nghi vấn.

Nhỏ lạnh nhạt nhìn tôi đôi chút, rồi quay ra đọc sách.

- Cậu rảnh thế à ? Ngày nào cũng vào đây ngủ. Nhỏ lại hỏi tiếp.

- Ừ, rảnh.

Thật ra thì từ khi phát hiện nhỏ tôi mới nhiệt tình ghé thăm phòng đọc sách. Tôi chẳng thích lôi những tiết học căng như giây đàn vào tận lúc nghỉ ngơi, không thích đi tán chuyện xã giao với bạn cùng lớp, càng không muốn lặp lại những lời hứa trống rỗng của bố mỗi khi về nhà. Thế là, tôi ở đây vì chắc rằng nhỏ sẽ đến như một chương trình được lập sẵn. Ừ nhỏ là chương trình được lập sẵn, nên không cần hứa hẹn điều gì, rất quy cũ, tôi không phải chờ đợi hay thất vọng.


Cảm ơn người đã đi qua tôi
Nhỏ lặng thinh nhắt tai nghe bào tai tôi, vẫn tiếp tục đọc sách.

Thứ bảy, nhỏ đến sớm hơn tôi nghĩ, sớm tới mức buổi chiều đổi thành buổi sáng.

- Cậu cũng tới vào thứ bảy à? Tôi có chút ngạc nhiên, chắc đây lại là môt chương trình đã được lâp từ trước.

- Thứ bảy phòng đọc sách đâu có đóng cửa._

Vẫn là cái giọng lạnh nhạt đó, nhưng mà tôi thấy có một chút bướng bỉnh nữa.

Nhỏ nói đúng, thật ra thì cuối tuần rất hợp để đến phòng đọc sách. Cuối tuần để làm gì? Hầu hết người ta sẽ trả lời hẹn hò và đi chơi. Xe buýt không quá đông, mà đặc biệt là phòng đọc sách cũng yên tĩnh hơn mọi ngày. Điều khó ưa duy nhất là chỗ ngồi thường ngày không ngắm được mặt trời buổi sáng.

- Sao cậu hay buột tóc hai bên vậy ? Cứ như bà cô năm bảy mấy a. Tôi cười, mặc dù câu hỏi mang tính thắc mắc nhiều hơn là hài hước.

- Thích thôi. Nhỏ nói

- À, hiếm nha, rất cá tính. Tôi thật tình nhận xét.

- Ừ. Nhỏ đáp (chắc là có mấy phần thật lòng).

***

Một buổi chiều hơn hai năm sau, chúng tôi cùng nhau nghe nhạc, ngắm nhìn hoàng hôn như mọi khi. Rồi bỗng cậu ngồi thụp xuống, cố khắc thứ gì đó bên dưới thành ban công, một chỗ rất khó phát hiện, vẻ chăm chú rất hiếm thấy nơi cậu. Nắng chấp chới theo từng cử động của cách tay như hăng say vũ điệu cuối cùng trong ngày. Cậu như vậy sinh động hơn nhiều so với người che dù dưới cơn mưa mùa thu năm nọ. Tôi bước về phía cậu không phải vì cậu chiếm mất vị trí ưa thích của tôi, mà hôm đó tôi nghĩ “Tên này, mặt có dính nước mưa thì tôi cũng hiểu thành nước mắt”, bởi vì đôi mắt cậu trống rỗng như đã đến cực hạn của một nỗi đau nào đó. Tôi biết cậu có máy nghe nhạc đấy những vẫn thích nghe chung cùng tôi. Cậu ít nói như tôi, nhưng không phải vì bản tính nhút nhát, mà trong mắt cậu, dường như mọi vật hoặc nhàm chán hoặc không đáng tin cậy. Kể cả thế tôi không bận tâm lắm, ừm... tôi không phải kẻ keo kiệt, có một ai đó đang đợi mình là một cảm giác không tồi.


Cảm ơn người đã đi qua tôi
Một buổi chiều, cậu hỏi tôi:

- Nghe nói người ta sắp dời phòng đọc sách qua chỗ khác?

- Hai tuần nữa sẽ chuyển qua tầng hai khu A5. Tôi đáp.

- À!

Thật lâu về sau tôi vẫn mơ hồ tại sao lúc đó chúng tôi dần xa nhau, chẳng phải đã gần đến như thế, đọc ra cảm xúc của nhau mà không tốn quá nhiều ngôn từ, và sự dõi theo không che đậy cũng không sỗ sàng. Ấy vậy mà tất cả chỉ là sự lí tưởng hóa giữa những kẻ cố chấp. Tôi từng có người bạn học thân nhau suốt mười hai năm, rồi khoảng cách địa lý khiến chúng tôi xa nhau về mọi điều, có những hứa hẹn chỉ còn mình tôi nhớ. Từ chuyện người bạn cũ tôi ngẫm ra năm đó tôi và cậu luôn tránh né những điều hứa hẹn, hoặc là khi đó chúng tôi không tin vào những lời hứa hẹn hoặc là tuyệt đối chúng mà theo cậu nói giống như chương trình được lập sẵn.

***

Năm tôi ba mươi, đứng trên Phú Sĩ mới ngỡ sự thật không như tôi tưởng, một góc trời hừng sáng biểu thị cho sự tồn tại của mặt trời, phần còn lại là hơi ẩm và sương mờ. Có lẽ sự thỏa mãn dang dở lại là một may mắn với tôi, bởi một khi hoàn thành ước nguyện này tôi chưa nghĩ ra sẽ làm gì sau đó. Khi xưa, nếu tôi dũng cảm trao nhỏ một lời hứa hẹn phải chăng đã có một người mà tôi yêu quý đứng cạnh tôi lúc này.

Nếu chúng tôi xem lời hứa như một tín ngưỡng rồi đặt niềm tin vào đó, hiện tại có phải rất khác không, chúng tôi sẽ hẹn một dịp khác cùng nhau và niềm vui dang dở không phải để an ủi mà là để tiếc nuối, có người cùng tôi tiếc nuối. Đến tận lúc này tôi mới hiểu tình yêu có thể không cần ngôn từ nhưng hãy cho nó ít nhất một biểu hiện.

Tôi đã chấp nhận một gia đình chắp vá nhưng không bao giờ tha thứ cho việc bố quên đi mẹ, cũng chỉ có thể trao cái nhìn hờ hững cho đứa em trai xa lạ và người mẹ không chính thức. Liệu trong những ngày mưa sắp tới sẽ có người bước về phía tôi như lúc đó, có người lắng nghe những thổn thức không lời của tôi... người hãy đến dù chỉ là ngang qua, tôi hứa sẽ trân trọng. Cơn mưa phùn lất phất bay, và sau lớp mây kia mặt trời đang đỏ ửng, thật cảm ơn vị khách nào đó mở bài Rain in December giữa mùa hè trên Phú Sĩ.

***

Cảm ơn người đã đi qua tôi

Năm tôi ba mươi, lén mò lên phòng đọc cũ, ban công vẫn hứng nắng chiều như đã từng rất nhiều lần trước đây. Tôi cố gắng đọc hàng chữ mờ dưới thành ban công, là những từ trong tiếng Nhật mà khi đó tôi không hiểu nổi. Cậu ấy viết: “Lên Phú Sĩ ngắm mặt trời với tôi nhé! Một ngày nào đó”, dấu khắc dường như nông đi rất nhiều.

Tôi đứng trên ban công nhìn về phía xa xa, nắng đang bao phủ anh, mặt trời của riêng tôi.

- Họp lớp xong rồi à ?

- Ưm. Kết thúc lâu rồi... Không nghĩ anh đến thật.

- Vì anh đã hứa.

Mặt trời vẫn đang lặn nhưng tôi phải ra về, tôi không nhất thiết phải đọc 50 trang sách, không cần phải nghe hai bài nhạc mới, và không muốn người yêu thương mình chờ đợi quá lâu. Hứa với người: này là lần sau cùng nghĩ về những ngày nắng cũ, cảm ơn người đã từng đi qua tôi.

© Quỳnh Vương – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
 Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

back to top