Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh, mùa dã quỳ lại nở rồi đó

2015-11-23 01:49

Tác giả:


blogradio.vn - Bởi vì em muốn mình như loài hoa dã quỳ, luôn chung thủy, luôn chờ đợi anh, mềm dẻo và cũng mạnh mẽ biết mấy. Mạnh mẽ nên mới có thể dối lòng mình. Mạnh mẽ chờ đợi sự tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm, cho qua mọi sóng gió và vẫn ước mong mọi thứ đến lúc nào đó sẽ trở lại như xưa.

***

Anh, hôm nay em thấy một bóng hình rất giống anh, người đó lướt qua em thật nhanh. Anh, người đó có phải là anh không?

Nói em nghe đi, chỉ là một bóng hình, chỉ là người giống người, trên thế gian có biết bao nhiêu điều như thế. Vậy mà điều đó lại có thể làm phố chiều nay trông buồn đến thế và lại có thể khiến khóe mắt em trở nên yếu mềm.

Chiều buồn vì chưa bao giờ chiều lắm nỗi nhớ đến thế. Em buồn vì em nhớ! nhớ về những kỉ niệm đã quá xa xưa, dù biết chắc ai đó đã quên. Mùa hạ qua đi thì thu lại chạm ngõ, thấy chạnh lòng khi mùa dã quỳ lại một lần rực rỡ. Em trở về trên cao nguyên lộng gió, những cánh hoa dã quỳ tung bay lấp lánh dưới ánh nắng chói rực, một màu vàng tươi tắn hiện lên sau cùng.

Cao nguyên giờ này chỉ toàn sắc vàng của dã quỳ bao phủ. Anh từng nói đó là lúc cao nguyên đẹp nhất. Anh cũng hứa sẽ cùng em ngắm hoa dã quỳ mỗi năm, để rồi lại thì thầm rằng: “Anh phải lòng em như phải lòng hoa dã quỳ vậy”. Em mơ màng trong hạnh phúc, trong tình yêu của anh và trong cả màu vàng rực rỡ của hoa dã quỳ trên cao nguyên.

Anh, mùa dã quỳ lại nở rồi đó

Nhưng mà, anh ơi sao chẳng nhớ?

Anh nói rồi lại quên.

Anh hứa rồi lại thất hứa.

Lời nói ra như bị gió cuốn đi mất, thế mà em lại cất chúng vào tâm trí mình mãi chẳng chịu quên.

Bao nhiêu mùa hoa nở anh vẫn làm vậy mà, còn mùa hoa này anh ở đâu mất rồi. Anh ơi, nhìn kìa một màu vàng phủ vây dưới chân em. Nó làm em nhớ cái ngày anh hẹn em lên đồi, rồi anh lúng túng cầm tay em bảo là anh thương, bối rối cài lên tóc em một bông hoa dã quỳ vàng rực.

Em nhớ anh!

Em chờ anh bao lâu rồi anh biết không, sao anh mãi không về?

Hoàng hôn dần tắt nắng và khuất lấp sau những đồi phía xa. Em thôi hồi tưởng lại quá khứ, bỏ mặc mọi suy nghĩ và bắt đầu lang thang đi bộ dọc xuống đồi. Mọi thứ dần tối sầm, đường đi xuống trở nên gập ghềnh hơn.

Anh, mùa dã quỳ lại nở rồi đó

Chợt có người ôm chầm em từ phía sau, thì thầm vào tai em những lời yêu thương quen thuộc: “Anh phải lòng em như phải lòng hoa dã quỳ vậy”. Những giọt nước mắt lăn dài trên má em. Vì em hạnh phúc, mừng vui. Hạnh phúc trong tình yêu thương của anh.

Liệu có phải anh không? Anh chịu nhớ ra em rồi phải không, hay đó chỉ là ảo giác của em? Có phải chăng vì em quá mong mỏi anh về, thật đến nỗi em không thể kiểm soát được mình. Nước mắt đầm đìa hai vệt má, người đó đã biến mất hay đúng hơn là người lại bỏ em lại.

Rồi có một ngày em lang thang trên phố, em bất chợt nhớ đến một lối đi nhỏ vào một góc phố khác. Đó chẳng phải là góc phố em ưa thích, nó chẳng lặng lẽ để em có thể tự mình khóc thật to, nhưng em cũng đã tự mình đi hết con phố lạc lõng đó.

Bởi vì em muốn mình như loài hoa dã quỳ, luôn chung thủy, luôn chờ đợi anh, mềm dẻo và cũng mạnh mẽ biết mấy.

Mạnh mẽ nên mới có thể dối lòng mình.

Mạnh mẽ chờ đợi sự tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm, cho qua mọi sóng gió và vẫn ước mong mọi thứ đến lúc nào đó sẽ trở lại như xưa.

Bao lâu rồi em chưa trở lại góc nhỏ đó. Khi đèn đỏ được bật sáng em đượm bước đi về phía lối đi nhỏ quen thuộc ấy. Và rồi từ nơi ấy em chợt nhìn thấy một người rất giống anh đi lướt qua em rất nhanh, và cũng thật nhanh reo rắc trong đầu em một nỗi hi vọng.

Em đã quay đầu lại. Anh và anh. Trời còn sáng như em con hi vọng.

© Bút Chì Quẹt Ngang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top