Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho cơn mưa chiều ngang qua

2015-09-08 01:00

Tác giả: Phan Thị Kim Thảo


blogradio.vn - Ngày tôi xa Huế, trời cũng đổ mưa, từng màn mưa táp thẳng vào lớp kính xe khách chở tôi xa dần, tôi thấy lòng buồn khôn tả. Chưa đi mà đã thấy nhớ, thấy thương. Để rồi, khi sống xa nhà mỗi khi cơn mưa chiều ngang qua trong chốc lát cũng khiến tôi nhớ đến Huế và những người tôi yêu sống nơi đó.

***

Tôi sinh ra ở Huế, nơi đó có những cơn mưa thường kéo dài và trĩu hạt. Nơi đó mỗi khi trời đổ mưa người ta không đợi tạnh mới đi làm hay đi chơi, bởi không ai dự đoán được cơn mưa bao giờ mới dứt. Nơi đó người ta gọi mưa bằng một cái tên rất hấp dẫn, đó là “đặc sản” của Huế. Và nơi đó, níu kéo người đi xa rất khéo léo, bằng những cơn mưa chiều ngang qua.

Chiều nay, Sài Gòn đổ mưa, từng làn mưa nối dài bao phủ nền trời, che khuất bóng người đi, mưa xuống lành lạnh, lòng người lại chơi vơi, nhung nhớ. Tôi nhớ về Huế và những ngày mưa. Tôi nhớ những buổi chiều mưa nhàn rỗi, cùng đứa bạn thân ngồi nhâm nhi tách café nóng bên góc quán quen, từng ca từ của những bài hát mà cả hai yêu thích cứ ra rả, đều đều cất lên như từng vòng xe quay chậm:

“… Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, còn nhớ thương nhau…”


Tôi nhớ đến những ngày mưa lớn thành lũ, nước ngập ngụa từng con đường lớn nhỏ trong nội và cả ngoại thành. Dòng người lũ lượt, tấp nập chạy nhanh trong cơn mưa lớn để chóng về nhà trùm chăn thật kín và mang thêm vào người vài lớp áo ấm, tay rung rung cầm ly trà nóng, hớp từng ngụm một mà thấy hồn người thư thái biết bao.

mưa Huế

Những ngày mưa lũ như thế, nhìn Huế thật buồn. Buồn vì đường thưa người qua lại, buồn vì quán xá vắng tanh và buồn vì một nỗi buồn nào đó mà khi nhắc đến Huế ai đó cứ nói Huế thật buồn! Phải chăng Huế buồn vì có những cơn mưa?

Khi cơn mưa xuống, Huế như được phủ thêm một lớp bụi mờ, càng nhìn càng cũ kỹ, càng thấy trầm tư. Nhịp sống ở Huế vốn đã chậm, mỗi khi màn mưa giăng kín, guồng quay của cuộc sống ấy lại càng chậm hơn. Chậm như từng vòng xoay của chiếc xe đạp lỗi thời khô dầu kêu ken két, chậm như kiếp sống của một con người an phận chỉ cần vừa đủ ấm no. Và chậm như lý ra nó phải thế, như thế nó mới hợp với cái danh xưng Cố Đô.

Ngày tôi xa Huế, trời cũng đổ mưa, từng màn mưa táp thẳng vào lớp kính xe khách chở tôi xa dần, tôi thấy lòng buồn khôn tả. Chưa đi mà đã thấy nhớ, thấy thương. Để rồi, khi sống xa nhà mỗi khi cơn mưa chiều ngang qua trong chốc lát cũng khiến tôi nhớ đến Huế và những người tôi yêu sống nơi đó.

© Phan Thị Kim Thảo – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phan Thị Kim Thảo

Lênh đênh lạc bước đường về Hỏi ai xa lắm mộng trần nơi nao? Mơ hồ mới tỏ chiêm bao Mà sao khi tỉnh vẫn còn chênh vênh...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top