Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 5 về làm cho ta thấy nhớ...

2017-05-11 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - "Ký ức không bao giờ mất đi mà sẽ luôn là một phần nhức nhối của hiện tại”. Có khi nào đó trong cuộc đời, ta tự hỏi với lòng, liệu mình rồi có vô tâm với kí ức hay không?

***

Tháng 5 về làm cho ta thấy nhớ, nhớ những hoang hoải chẳng thể gọi thành tên.

Tháng 5, ta thấy nhớ mùi ngai ngái của rạ rơm mùa gặt phơi đầy các con đường, cả những lúc rạ rơm quấn đầy từng vòng của chiếc xe đạp đã cũ. Nhớ sân thóc vàng ươm những trưa nắng hè, nhớ những cơn mưa mùa hè bất chợt làm cả xóm lại nháo nhào chạy thóc kẻo mà lại ướt. Nhớ những ngày chỉ chờ mẹ hay bà đi cắt lúa về rồi bắt cho mình những con muôm muỗm xanh xanh béo núc, nướng lên sẽ ngầy ngậy thơm phức. Lúc đó kiểu gì chị em cũng lại tranh ăn và sẽ luôn giành phần ăn nhiều với chị.

Nhớ những khi thấy giọt mồ hôi mẹ cha rơi ướt đầm lưng áo, đứa con còn nhỏ không thôi khỏi xót xa và chỉ biết tự nhủ mình sẽ cần phải cố gắng hiều hơn nữa. Cho mãi đến tận bây giờ, hình ảnh ấy chưa khi nào thôi ám ảnh tâm trí đứa con và vẫn luôn là động lực cho người con mỗi khi thấy mệt mỏi, bế tắc. Ở thời gian không phải của quá khứ này, thành phố này lúc nào cũng tấp nập người xe, tiếng động cơ, tiếng còi xe inh ỏi và không khí ngột ngạt làm ta nhớ đến một vùng quê thật thanh bình, có cánh đồng lúa chín, có mẹ cha lúc nào cũng che chở, yêu thương. Suy cho cùng, dù có ở đâu thì chăng nữa thì nhà mới chính là nơi đầy ắp tình thương, sự quan tâm.

 Tháng 5 về làm cho ta thấy nhớ…

Tháng 5, ta đã đi qua những tháng ngày tươi đẹp của tuổi học trò, không có những lo toan của bộn bề cuộc sống. Chỉ nhớ chúng ta đã đi qua mùa thi của những ngày hè nắng như đổ lửa, nhớ những buổi chia tay cuối cấp mà hình như có điều chưa nói cứ còn day dứt mãi trong lòng.Có những lúc đã đi qua là sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa, ánhh mắt và nụ cười ấy có khi nào bất chợt lại ùa về trong tâm trí hay không?

Tháng 5, ta đành lỗi hẹn với người. Chẳng thể quay về với lời hứa tháng 5, ta mang kỉ niệm giấu kín trong lòng để khi đôi lần thấy màu hoa đỏ rực lòng lại chẳng đừng những khắc khoải khôn nguôi.

Tháng 5 về, mang theo biết bao kỉ niệm trong cuộc đời,làm ta nhớ rồi làm ta quên lãng. Chợt nhớ từng câu trong tiết học Văn cuối cùng của thuở còn cắp sách: “Ký ức không bao giờ mất đi mà sẽ luôn là một phần nhức nhối của hiện tại”. Có khi nào đó trong cuộc đời, ta tự hỏi với lòng, liệu mình rồi có vô tâm với kí ức hay không?

© Aki – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top