Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngã rẽ cho tuổi 18

2017-09-01 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Lúc bé, ai cũng mong được trở thành người lớn, vậy mà đến khi có thể chập chững lớn lên rồi thì lại muốn từ bỏ ước mơ đó ngay. Kể từ lúc bước sang tuổi 18, tôi hoàn toàn sợ hãi với cuộc sống này, lòng vẫn không nguôi lo lắng. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẻ, tỏ ra rằng mình không sao đâu, nhưng lời nói đầu môi lúc ấy là lời nói dối mà chưa bao giờ thật sự trong lòng tôi muốn nói.

***



"Cho dù con không muốn trưởng thành thì thời gian cũng sẽ buộc con trưởng thành mà thôi. Ba mẹ có thể sinh con ra nhưng không thể bảo vệ con cả cuộc đời của con vì đến lúc nào đó ba mẹ cũng sẽ ra đi, vì thế ba mẹ muốn đẩy con ra khỏi vòng tay này để con biết thế giới bên ngoài như thế nào, đã đến lúc rồi đó con à vì giờ này con đã 18".

Ba tôi đã nói với tôi những lời nói ấy vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi. Vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa hiều hết những gì mà ba tôi muốn nói và tôi ngây ngô nghe nó rồi phớt lờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi sống xa nhà, rời khỏi vòng tay của ba mẹ tôi mới nhận ra lời ba nói muốn đẩy tôi ra khỏi vòng tay của họ để tôi học được cách trưởng thành là như thế nào.

Đối với khoảng thời gian khi tôi đứng ở độ tuổi 18, tôi nhận ra có nhiều thứ quá khó khăn đối với mình khi bước chân vào ngưỡng cửa tập tành làm người lớn. Đó chẳng phải là ước mơ khi bé của tôi hay sao? Lúc bé, ai cũng mong được trở thành người lớn, vậy mà đến khi có thể chập chững lớn lên rồi thì lại muốn từ bỏ ước mơ đó ngay. Kể từ lúc bước sang tuổi 18, tôi hoàn toàn sợ hãi với cuộc sống này, lòng vẫn không nguôi lo lắng. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẻ, tỏ ra rằng mình không sao đâu, nhưng lời nói đầu môi lúc ấy là lời nói dối mà chưa bao giờ thật sự trong lòng tôi muốn nói.

Không phải từ lúc nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ chịu tổn thương, những tổn thương hằn sâu trong lòng và nó nuôi dưỡng con người tôi theo cách mà nó muốn. Trải qua những vấp ngã thì con người ta mới trưởng thành, nhưng đến thời điểm này tôi lại sợ mình vấp ngã. Cảm giác đau đớn mỗi lần mình ngã thật sự khiến tôi sợ hãi, tôi muốn nấp sau lưng gia đình tôi, muốn để họ che chắn phía trước và không muốn tự mình lách ngan qua hàng rào chắn của họ để đi về phía trước. Cứ thế, nỗi sợ ấy khiến tôi run bần bật khi một ngày nào đó, ba mẹ tôi đứng lùi về sau để tôi tự bước đi trên con đường phía trước. Đó cũng chính là khoảng khắc khi tôi biết tôi đã 18 tuổi và đang học cách để trưởng thành.



Sống bên ngoài xã hội, chịu bao lời cay đắng từ miệng người đời cũng chỉ biết chịu đựng mà che đi giọt nước mắt mềm yếu.

Khi nhớ nhà, muốn được trở về để có thể ở bên cạnh ba mẹ mình nhưng rồi vẫn lẳng lặng khóc một mình để vơi đi nỗi nhớ. Đến lúc đó, tôi học được cách vượt qua.

Khi bắt đầu học ở một môi trường mới, những kiến thức cố nhắc vào đầu cũng chẳng hiểu nỗi, tôi muốn từ bỏ ngay tức khắc nhưng rồi vì lý do nào đó tôi vẫn phải cố gắng gồng người lên mà tiếp tục. Đó là lúc tôi biết cách khắc phục.


Khi tôi cố gắng, cố gắng từng ngày để học cách tự đứng trên đôi chân mình, tôi không hề hay biết tuổi 18 của tôi sắp trôi qua như thế. Tiếc nuối ư? Có lẽ cũng có vài điều khiến tôi tiếc nuối, đó là khi tôi để vụt mất một mối nhân duyên nào đó mà đến khi nhận ra thì chỉ thấy đắng ngắt trong lòng. Đó là những phút chốc muốn được tan biến lại thấy bản thân mình quá nhu nhược, không rõ cội nguồn của sự yếu đuối bắt đầu từ đâu nhưng trong tận gốc rễ cơ thể tôi chỉ toàn là nó. Tôi muốn sống mạnh mẽ hơn trước vì tôi biết nếu không mạnh mẽ tôi sẽ bị vùi dập trong cái xã hội khắc nghiệt ấy.

Tôi muốn nói với tôi của tuổi 18 rằng: "Hãy làm những điều mày thích vì tao biết mày giờ đang sống bằng cái bóng của người khác trao cho mày. Chọn ngã rẽ an toàn chưa chắc gì khiến mày hạnh phúc về sau, sự lựa chọn ấy sẽ chính là sự lựa chọn cho cuộc đời của mày sau này."

© Hang Nguyen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top