Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mảnh đất của những dấu chân xưa

2017-01-10 00:35

Tác giả:


blogradio.vn - Cà phê sẽ ngọt hơn nếu cho thêm sữa nhưng không ai nói nó sẽ không còn đắng nữa – giống như tình yêu, như cuộc đời, như chính trái tim nhỏ bé này, lâu lâu vẫn tự vỗ về mình bằng những lời an ủi, niềm tin... nhưng ai dám khẳng định nó không còn thấy xót xa?

***

Mảnh đất ấy, nơi tôi từng qua, từng in dấu chân và có một khoảng nào đó, tôi biết một khoảng nào đó chơi vơi trong tâm hồn mình, tôi vẫn còn ghi dấu những yêu thương về nó! Tôi từng tin nơi ấy sẽ là quê hương thứ hai của cuộc đời mình, là nơi sớm tối đi về hay những buổi hoàng hôn nắng phai sẽ có ai đó đợi mình với cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng bình yên lắm. Tôi đã từng tin, từng đợi chờ với miền đất ấy và con người ấy, đã rất lâu rồi!

Tôi nhớ con đường dài chở tôi về nơi ấy với những cánh đồng bát ngát hai bên đường, những dãy phố, đoạn đường và con sông hiền hòa trong nắng mai. Tự bao giờ tôi yêu nó tưởng chừng như tôi thuộc về mảnh đất ấy. Có những thứ cảm xúc chẳng thể diễn tả nổi, chỉ biết là vậy thôi.

Ngày đầu tiên bước chân về nơi ấy, trời trong lắm, nắng vàng rải trên đại lộ nhưng trong gió vẫn còn se lạnh của những ngày đầu năm. Lúc ngồi trên ô tô trong lòng cứ chộn rộn, vừa vui mừng vừa lo lắng và cũng có chút gì đó tự mãn mang theo. Tôi không biết liệu khi bước chân xuống xe, khoảng trời nơi ấy, mọi thứ xung quanh có đón nhận tôi, bao bọc tôi hay tôi sẽ chỉ là kẻ lãng du dừng chân lại đó trong phút chốc mà thôi... Những cảm xúc đầu tiên về miền quê ấy là vậy, bao năm rồi nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó đang hiện hữu ở đâu đó trong trái tim mình – có lẽ những niềm đau và hạnh phúc đã từng tôi đặt ở một nơi sâu lắm nên đôi lần ai đó nhắc đến hay chính mình chạm vào thì mới thấy nỗi nhớ ùa về...

Mảnh đất của những dấu chân xưa

Tôi nhớ con đường lát đá rêu phong trong cái buổi chiều hoàng hôn tràn đầy, ai đó nói cười, ai đó gọi tên mình để rồi thanh âm ấy rơi vào không gian mênh mang chưa một lần hồi đáp. Tôi nhớ con đường quanh co, hai bên bao la chỉ cỏ dại, phía xa xa là những ngọn núi nhấp nhô, những cánh chim bay về tổ, ai đó dắt mình vào những phút thênh thang như thế, bao lâu rồi, có khi chẳng cần lục lọi trí nhớ để biết chính xác là ngày nào, năm nào, chỉ biết dịu ngọt quá đỗi nên bao lâu, bao xa thì vẫn cứ tin, vẫn mỉm cười vì đã từng hạnh phúc, từng chân thành như thế.

Tôi ở đó chẳng đủ lâu nhưng tôi không quên những con phố dài trong buổi sớm trong lành và hàng bánh cuốn nằm sâu trong góc phố, có lẽ chỉ những người dân ở đó mới biết về nó. Có đôi lần thấy nhớ quán cà phê nhỏ, ai đó ngồi trước mặt hí hoáy khuấy đều cà phê và sữa. Cà phê sẽ ngọt hơn nếu cho thêm sữa nhưng không ai nói nó sẽ không còn đắng nữa – giống như tình yêu, như cuộc đời, như chính trái tim nhỏ bé này, lâu lâu vẫn tự vỗ về mình bằng những lời an ủi, niềm tin... nhưng ai dám khẳng định nó không còn thấy xót xa?

Tôi vẫn nhớ những đường tàu chạy ngoằn ngoèo phía sau nhà, những đêm dài nghe tiếng tàu qua, mỗi buổi chiều rơi đắm mình trong cái thứ ánh sáng bảng lảng ấy, nhìn thật sâu, thật sâu trong ánh mắt tự hỏi lòng mình có dối gian...có những khoảng không gian nhuốm màu thời gian – bỗng dưng thấy chân mình tê dại không bước nổi như bị mắc kẹt giữa lý trí và trái tim.



Có lần tôi trở lại nơi ấy trong ngày mưa tầm tã, bỗng thấy chênh vênh trong những bản tình ca xưa. Con phố dài tấp nập với những khuôn mặt lạ lẫm, con đường lặng lẽ dấu đi những bước chân... Có đôi lần tôi thấy mình lạc bước nơi ấy nhưng rồi tôi vẫn yêu, vẫn quay lại lần nữa, lần nữa... Vì tình yêu chẳng bao giờ có lý do – yêu đơn giản chỉ là yêu!

Cho đến một ngày, khi tôi lặng lẽ rời khỏi nơi chốn ấy, lần cuối ngẩng mặt nhìn lên bầu trời...những đám mây xám xịt với cơn mưa phùn rả rích, phố lem nước mưa, ô cửa kính cạnh chỗ tôi ngồi nước mưa cứ lăn, lăn xuống nhạt nhòa, ai đó chỉ cách tôi có một lớp kính thôi, cách nhau chỉ vài bước chân và ai biết đó là ngăn cách cho cả cuộc đời.

Lâu lắm rồi tôi không còn trở lại và cũng không chắc sẽ dành dịp nào đó để quay về. Nhưng tôi biết, trong ký ức của mình còn mãi một Tôi của xa xưa, còn mãi một Nơi chốn tôi từng thuộc về!

© Đặng Huyền – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Năm tháng đi qua chỉ còn kỷ niệm ở lại


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top