Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khoảng lặng bình yên của mùa thu

2017-11-03 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Trời đã vào thu rồi nhỉ đã bao nhiêu mùa thu chúng mình không còn hiểu nhau nữa? Cái thời tiết này cứ làm cho con người ta phải suy nghĩ, phải hoài niệm và phải tiếc nuối. Nắng cũng nhạt dần không còn gắt gỏng như mùa hè nữa, không còn tiếng ve kêu dài khiến ta phải nao lòng nữa nhưng sao em thấy lòng mình cô quạnh, em càng nhớ anh nhiều hơn tự dưng thấy trùng xuống không còn muốn ồn ào sôi nổi như trước kia nữa. Chỉ muốn tìm môt khoảng lặng và bình yên chỉ muốn đắm chìm trong những hoài niệm của chúng ta.

***

blog radio, Khoảng lặng bình yên của mùa thu

Người ta thường bảo thời tiết mùa thu là lúc đẹp nhất trong năm. Gió heo may mơn man, hoa sữa thoang thoảng và tình yêu thì nồng nàn. Chợt em nhận ra lâu lắm rồi mình mới có một ngày không tất bật với đủ thứ việc từ có tên đến không tên, chợt em nhận ra mình thèm viết quá. Viết cho anh, viết cho quãng thời gian bỏ lại, viết cho mùa thu...

Đã hơn một lần em loay hoay với câu hỏi đã bao lâu rồi mình không còn cái cảm giác như ngày xưa ấy cùng nắm tay đi trên con đường trải dài bất tận một màu xanh, cái cảm giác anh vượt 100 cây số đêm mưa phùn gió bấc cho một cái nắm tay và một cái ôm thật chặt là quá đỗi bình thường. Chắc anh chẳng bao giờ nhớ cũng như việc em chẳng thể quên những ngày tháng mình còn khó khăn chồng chất khó khăn. Anh còn nhớ không những ngày mà cả hai đứa hết tiền, trong nhà chỉ còn mấy gói mỳ tôm thế mà chúng ta cũng vượt qua được. Anh còn nhớ tháng lương đầu tiên của hai đứa mình đã thỏa thuận là sẽ dành một nửa để đút heo lo cho cuộc sống sau này. Em vui lắm, vui vì chúng ta vì nhau mà biết cố gắng, vui vì chúng mình đã coi nhau là nhà, vui vì em biết mình đồng hành cùng nhau rồi tất cả mọi thứ sẽ vượt qua theo một cách nào đó.

Rồi cuộc sống thay đổi cả anh và em đều bị công việc nuốt chìm thời gian như nước, năm tháng như gió, chính là vội vàng mà thoáng qua. Lâu lắm rồi mình chưa ngồi ăn với nhau được một bữa cơm, lâu lắm rồi hình như hai thế giới của mình có một bức tường vô hình ngăn cản anh nhỉ, lâu lắm rồi chắc anh không còn để ý đến cảm xúc của em, suy nghĩ của em.

Anh à! nhiều lúc em tự hỏi nếu như bình minh là cho một sự khởi đầu thì hoàng hôn đến có phải là cái kết đẹp, suy cho cùng thì âu cũng là quy luật của cuộc sống, phải chăng chỉ là nó quá khắc nhiệt, quá chóng vánh khiến con người ta còn chưa kịp thích nghi, phải chăng là do em quá mềm yếu chưa đủ độ chín để vùng vẫy trong bão tố này.

Anh à! Nếu cuộc đời là một thước phim có thể tua lại thì có lẽ em muốn sống mãi trong những ngày tháng ấy cái ngày mà hai ta cùng đi trên một con đường, cái ngày mà em nhận ra rằng cuộc sống thật đáng quý, thật đáng trân trọng, cái ngày mà em tìm lại được chính con người của mình sống là chính mình thật thoải mái và thích thú đúng không anh

blog radio, Khoảng lặng bình yên của mùa thu

Anh à! Trời đã vào thu rồi nhỉ đã bao nhiêu mùa thu chúng mình không còn hiểu nhau nữa? Cái thời tiết này cứ làm cho con người ta phải suy nghĩ, phải hoài niệm và phải tiếc nuối, nắng cũng nhạt dần không còn gắt gỏng như mùa hè nữa, không còn tiếng ve kêu dài khiến ta phải nao lòng nữa nhưng sao em thấy lòng mình cô quạnh, em càng nhớ anh nhiều hơn tự dưng thấy trùng xuống không còn muốn ồn ào sôi nổi như trước kia nữa. Chỉ muốn tìm môt khoảng lặng và bình yên chỉ muốn đắm chìm trong những hoài niệm của chúng ta.

Em nhớ chúng ta của những năm tháng ấy bên nhau hồn nhiên chẳng chút lo âu, toan tính, chân thành với nhau. Chúng ta của hiện tại lạnh nhạt từ lúc nào, xa nhau từ bao giờ và đã bao lần chăng còn hiểu nhau nữa.

Anh biết không những ngày tháng đó với em thật khó khăn đến nhường nào. Em đủ lớn để mong mình bé lại, đủ trưởng thành để nếm trải những bão tố của cuộc đời, đủ yếu đuối để thấy mình cần bao bọc. Có những lúc em tưởng mình đã trải qua lừa lọc, khổ đau và hạnh phúc, em nghĩ mình sẽ mỉm cười và bước đi mạnh mẽ. Nhưng em không thể, em cố gắng giấu nước mắt vào trong, cố gắng mạnh mẽ hiên ngang bước tiếp nhưng trong sâu thẳm trái tim em biết mình đang đau, rất đau. Cuộc sống này đã tôi luyện em mạnh mẽ nhưng dù sao em vẫn là con gái vẫn cần được che chở được yêu thương.

Em cần một bàn tay nắm em đi qua bao giông bão nắng mữa bất chợt của cuộc đời. Anh hãy hứa với em vô tâm nốt ngày hôm nay thôi nhé. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới, mặt trời vẫn thức, hoa vẫn nở dòng đời vẫn cứ hối hả và cuộc sống vẫn cứ vần xoay như vốn có. Em không chờ đợi một người ở nơi cuối con đường mà em chờ một bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay đi qua bao giông bão nắng mữa của tuổi trẻ. Có xa hay là quá gần, nhạt hòa hay chân thực rồi tất cả sẽ qua chỉ còn lại bình yên anh nhé!

© Nguyễn Diệu Thương – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top