Khi người ta 20...
2016-12-20 01:25
Tác giả:
Khi người ta 20, cánh cửa cuộc đời đang mở và vẫy gọi. Những trang giáo trình, bao bài học mới đưa người ta vào một thế giới thoảng ngập hương hoa, hy vọng và nồng nàn sức trẻ vui tươi. Người ta tìm tòi, mày mò, nghiên cứu, sáng tạo rồi ngỡ ngàng vì biết ta có thể làm được nhiều việc, học được nhiều điều hay đến thế.
Chân trời tuổi 20 xanh hồng nhiệt huyết, ước mơ.
Khi người ta 20, ta đã khóc, khóc khi cầm mấy trăm nghìn tiền công của một tháng làm thêm vất vả. Trong những giọt nước mắt đó, có sự vui mừng, chút tự hào khi kiếm được những đồng tiền đầu tiên; đan cài cả nỗi ngậm ngùi khi cảm nhận được rõ ràng sự mặn mà, cay nồng của bao mồ hôi, công sức của ba mẹ đã bỏ ra để kiếm tiền nuôi nấng ta bao ngày. Khi tự làm ra tiền, người ta cay đắng nhận ra rằng trên đời này, không ai cho không ta một điều gì ngoài gia đình và người thân. Muốn có được một đồng thì công sức bỏ ra cũng phải tương đương hoặc nhiều hơn thế. 20 tuổi, ta lớn hơn thật nhiều...
Khi người ta 20 tuổi, ta biết gọi điện chúc mừng mẹ, chia vui với chị, hỏi thăm cha vào những dịp kỉ niệm hay ngày lễ lớn bên cạnh việc nhắn tin cho cô bạn gái hay anh chàng người yêu. Người ta biết rằng phải hãy biết để ý và chăm sóc những người xung quanh, đừng thờ ơ và lạnh nhạt; hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường, dành sự quan tâm và tình yêu thương cho những gì bình dị nhất. Kẻo một ngày kia, có thể hiện thương yêu thì cũng đã là quá muộn, khi mà hợt hời và vô tâm cùng với những lo toan bộn bề trong cuộc sống đã ngày càng bỏ xa khoảng cách giữa con người với con người, khi mà tiền bạc làm mất đi những giá trị cao quý của tình thân... Tuổi 20, không muộn để thể hiện tình cảm với những gì quen thuộc và thân thương nhất.
Khi người ta 20, ta bỡ ngỡ và ngập ngừng với những cảm nắng tuổi trẻ. Nó không còn là những cảm xúc ngô nghê kiểu học trò. Ta cùng người đi qua quãng thời gian sinh viên đẹp nhất, với bao kỉ niệm chẳng thể quên trong ngày khai giảng, những buổi hẹn hò, những ngày đi học nhóm... Hứa hẹn cùng nhau đủ điều, vẽ ra bao viễn cảnh lung linh hạnh phúc để rồi tất cả cũng chỉ là những ước hẹn, mộng mơ trong vùng kí ức xa xăm mà ta gọi là kỉ niệm. Mọi thứ sẽ mãi xa, mùa xa vắng sẽ nhạt nhòa, chỉ còn lại tuổi 20 là mãi mãi.
Khi người ta 20, bước chân rong ruổi đưa người ta đến với những miền quê xa của chúng bạn cùng lớp. Những vùng đất mới đón ta có khi chỉ với cái nắng, cái gió, với những phong cảnh đơn sơ, những con người bình dị. Những chuyến đi, gần có, xa có, ngắn có, dài có, đi để tìm hiểu, đi để tham quan, đi để khám phá, hay đơn giản đi chỉ vì muốn đi. Ta sẽ mở rộng tầm mắt để nhìn, để thấy, để cảm được rằng những khung trời đẹp, những hình ảnh lung linh. Chẳng cần những nơi xa xôi hiện đại mà chỉ đơn giản là một cánh đồng và con cò chấp chới bay cuối ngày; một dòng sông nhỏ man mác lục bình trôi trong ánh nắng vàng sáng sớm, một ngày mùa rộn ràng mà vàng ruộm trong nụ cười bác nông dân lam lũ... Những chặng hành trình làm cho ánh nhìn tuổi 20 thêm rạng rỡ, xanh ngời.
Khi người ta 20 tuổi, ta tung tăng và hết mình tham gia các hoạt động đoàn hội, cùng đi những chuyến thiện nguyện để nhận ra rằng mình thật sự may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người. Trang trải những yêu thương với những số phận khốn khó, mỏng manh... Ta sẽ dành thời gian cho những cơ hội gắn mình với những yêu thương để ta hiểu được rằng một trái tim 20 tuổi không biết xúc động rồi cảm thông và chia sẻ thì chỉ là một trái tim tật nguyền. Ta sẽ không than thở và oán trách, rồi đổ lỗi cho số phận hay cuộc đời đã để mình sinh ra với bao khiếm khuyết và những điều kém may mắn, vì ta hiểu rằng nếu không có những thiếu sót, bất lợi, thiệt thòi ấy, thì ta sẽ không biết được mình có thể mạnh mẽ, dũng cảm và làm được những gì. Chắc rằng thỉnh thoảng ta vẫn buồn buồn vu vơ, khóc lóc ngớ ngẩn, nhưng chỉ là một tý thôi, và người ta cũng thôi không chán nản, thất vọng và buông xuôi cho câu nói: Cái số mà... Tuổi 20, tươi tắn những nghĩ suy, cho người, cho đời, cho cả bản thân ta...
Khi người ta 20 tuổi, ta biết rằng hạnh phú ở gần ngay bên cạnh chứ không phải tìm kiếm ở đâu xa. Có khi, nó chỉ là việc giúp một cụ già qua đường, chỉ một em nhỏ bài toán khó hay câu văn hay, bẻ cho người bạn nhà nghèo cùng lớp nửa ổ bánh mì ăn sáng... Người ta đã hiểu được rằng hạnh phúc không phải là sự nhàn nhã hưởng thụ , mà đến từ sự sẻ chia và cống hiến với những việc nhỏ nhoi nhất. Ta vui cười, ta học tập, ta làm việc, ta yêu thương gia đình và giúp đỡ mọi người, thoải mái thể hiện lòng trắc ẩn để tuổi 20 của ta là mãi mãi...
© Khánh An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em