Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em còn chưa hết yêu mà sao anh đã vội đi?

2017-12-29 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Thôi thì lần cuối cho em xin, xin đi cùng anh đoạn đường này, chỉ hôm nay thôi, cho em xin được buồn chút thôi, cho nổi nhớ ngập tràn nơi đây vì trời thì vẫn rộng lòng người cớ sao lại hẹp quá. Nắng vẫn lên, trời vẫn xanh, nhưng em đã không còn anh.

***

Xin viết tiếp cho những ngày bình yên...

Tôi không biết liệu mưa sẽ làm con người ta buồn hơn hay mưa sẽ cuốn trôi đi những muộn phiền mênh man mà lòng cố giữ.

Nợ nần gì với thanh xuân mà cứ trễ hẹn.

Có những thói quen trở thành những nỗi đau không tên, nơi ngã rẽ tiếp theo liệu chúng ta còn gặp lại. Tình yêu của chúng ta như một trò kéo co, chúng ta đều hi vọng đối phương sẽ yêu nhiều hơn một chút, liều mạng để thắng trò chơi này, nhưng chúng ta quên rằng, nếu đối phương buông một đầu dây bên kia thì người còn lại sẽ ngã rất thậm tệ.

Tình chưa cạn thì duyên đã đành, mà liệu có phôi phai trong tiềm thức về những ngày từng đã. Đôi khi rời xa nhưng chỉ cân biết ai đó còn tồn tại, chỉ tồn tại thôi không hờn không oán, không bận lòng ai là của ai, vì nợ nần, ràng buộc gì đâu mà trách với giận. Ta đã xa nhau một thời gian, ai rồi cũng dần quen với cuộc sống một mình, một mình đi chơi, một mình đi ăn, một mình nghêu ngao... như sao cảm xúc không làm lành đi những vết thương lòng khi con đường quen thuộc phải ngày ngày đi qua mà thiếu đi một hình bóng, góc quán quen phía đối diện không còn ai ngồi cùng,vẫn vơ trách móc bâng đùa, làm ta hẫn nhịp, vì những câu nói nữa đùa nữa thiệt của một ai đó, mà kèm nhèm con mắt khi nhìn về một hình bóng quen quen lạ lạ tự lãng quên nào ngờ càng nhớ.

Em còn chưa hết yêu mà sao anh đã vội đi?

Tiếc cho những ngày hè đẹp đẽ năm ấy, nó trôi qua như những trang nhật ký ngọt ngào còn vương vấn giữa bộn bề đời thường. Với tôi giờ là kỷ niệm, nhưng sau cứ nghĩ về nó lại bồi hồi dây dứt, tự an ủi bản thân để biết mình còn dư giả niềm tin bước tiếp trên cuộc đời này. Không biết liệu với niềm tin son trẻ, ta sẽ sống với nó được bao lâu, chờ thì vẫn chờ đợi thì cứ đợi.

Những ngày nắng ấm, cây gòn tháng ba trái khô, gió khẽ thổi làm xao lòng trái chín, đời con người cũng hữu hạn như thế, trẻ làm sao tránh được già, gió thổi rồi buông quơ về tìm đất, gòn lả lơi bay trắng gió, mây trời trong suốt gòn biết về đâu, bến đậu nơi nương nhờ. Giá mà lòng người cũng thảnh thơi rong rủi như thế, không còn bến đậu, không cần bận lòng, an nhiên mà bay, chẳng vấn chẳng vương. Như cuộc đời có cái quy luật của nó, đâu phải muốn là được, chờ là có, mà đó là đánh đổi do mình.

Lang thang trên những con đường cũ, chợt nhận cái âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc đầy run rẩy, có chút chạnh lòng, chút đau, chút tủi, làm con người ta càng nhớ nhau bằng hai tiếng nỗi lòng, chất chứa cho đầy, rồi cũng ngập tràn bể khổ, chỉ biết trông chờ thời gian sẽ làm nhạt đi nỗi đau và vết thương lòng, lành miệng. Mở ra cho mình một con đường khác dài hơn, cho cuộc đời thêm nhiều sắc động, gom nhạt rồi cất giấu những thước phim mang hình hài kỷ niệm để biết có nhiều điều chờ ta phía trước.

Anh giúp tôi nhận ra tận cùng của yêu thương là sự chia lìa, khởi đầu của yêu thương là nhớ, như nhớ một cái gì đó ở tương lai, không phải nhớ của hoài niệm hay quá khứ. Khi lòng đủ đầy nhưng nhớ mong ta không thể thêm vào đó chút dư vị nào của tình cảm mà chỉ đong đếm lại mớ cảm xúc hỗn độn của bản thân, tự mình dày vò thêm nhớ thêm buồn, chỉ riêng cho một ai đó. Thì thôi chọn cho mình con đường đi khác, dẫu có chồng chềnh như ta phải đi, vì đi thì chân mới chay, đường sẽ phẳng, mà lòng người cũng thế mà bận bịu quên đi sự đời.

Giờ đây khi nắng đã ngã ráng chiều, tôi đã thôi mong chờ hay mộng mơ về những ngày đẹp đẽ, ngày cùng anh lang thang trên những con đường lạ, những góc phố quán quen, những nơi đó tôi cất vào tim.Vậy mà từng chiều trên con đường xưa tôi cứ bất giác chạy nhằm nơi quen, chốn cũ của chúng ta. Và tôi giờ cũng đã quen rồi với những hỏi han, chỉ biết trả lời vô thức “ta đã là gì của nhau”.

Rồi tình cờ gặp lại có chắc nhận ra nhau, anh giờ đã có nơi chốn an lành, tôi giờ đã thôi đợi chờ. Ngày mai khi nắng lên đỉnh đầu, những bóng râm sẽ biến mất, chỉ còn lại ánh nắng chiếu rọi lên vạn vật, tôi phải đối diện với chính mình với những ngày không anh, những điều đã từng và sẽ qua.

Em còn chưa hết yêu mà sao anh đã vội đi?

Yêu không phải là mong một ai đó dành cho mình tất cả những gì của họ, mà tình yêu đích thực không phải là cái lãng mạn nhất thời, hay là thứ cảm xúc thoáng qua, mà đó là sự bận lòng, vướng víu một cách tự nhiên. Nhưng giờ có lẽ mình em cảm nhận thứ xúc cảm ấy, vì đã không còn ai kề bên những lúc em yếu mềm, em sẽ vững lòng và bước tiếp cho trọn cuộc đời, không anh em sẽ thay anh đi hết những nơi ta lỗi hẹn. Lời hứa mà không bắt cả hai làm một, chỉ cần một ai đó đủ niềm tin, dư hoài niệm, sẽ đơn độc, mạnh mẽ để thực hiện nó.

Em còn chưa hết yêu mà sao anh đã đi.

Thôi thì lần cuối cho em xin, xin đi cùng anh đoạn đường này, chỉ hôm nay thôi, cho em xin được buồn chút thôi, cho nổi nhớ ngập tràn nơi đây vì trời thì vẫn rộng lòng người cớ sao lại hẹp quá. Nắng vẫn lên, trời vẫn xanh, nhưng em đã không còn anh.

Mai đây, vào những ngày nắng đẹp cuối thu, cỏ chắc sẽ xanh sau những ngày mưa, anh chắc lạnh, em sẽ đến để hong khô những ngày mưa gió và thôi buồn để thực hiện lời hứa cho anh:

“Yêu anh, em sống tốt

Chỉ mong, em bình yên”

Rồi mai tỉnh giấc liệu em còn cất anh trong tiềm thức là nỗi buồn hay những lỡ làng, nhưng dù sao cũng xin cảm ơn anh bước qua cuộc đời, để lòng em mới biết một niềm thương đau ngậm ngùi ra sao.

© Cao Hoàng Đức Nhã – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

back to top