Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng mãi trốn trong vỏ bọc của chính mình

2018-02-03 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Yêu đó, thương đó nhưng lại không dám bước tới, dù biết người ta quan tâm mình thật… Bởi vì tôi đang sợ. Tôi sợ ngày nào đó người ấy bỏ rơi mình giữa đám đông, sợ đó chỉ là những rung động nhất thời, sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa,… Chính những nỗi sợ ấy đặt ra trong tôi một câu hỏi: “Liệu tôi có yêu người ta thật không, hay chỉ là ảo giác nhất thời của bản thân?”

***

blog radio,  Đừng mãi trốn trong vỏ bọc của chính mình

Không biết từ khi nào tôi đã lạc bước vào thế giới của sự cô đơn. Giữa dòng đời tấp nập, tôi thấy mình giống như hạt cát nhỏ bé giữa hoang mạc, chẳng có chút gì là nổi bật. Đằng sau những nụ cười tỏa nắng mà mọi người vẫn thường thấy trong tôi là những mảnh ghép rời rạc nơi trái tim. Ở cái tuổi 17 tôi thấy mình như lạc lõng...

Cô đơn là gì mà lại đáng sợ đến thế? Chưa từng đến Bắc Cực nhưng tôi có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương ấy trong tâm hồn này. Mọi người xung quanh không hiểu tôi. Hay là do tôi đã thực sự trở thành con rùa với lớp vỏ bọc hoàn hảo đến mức không ai có thể nhìn thấy sự đau khổ trong đó?

Mọi người vẫn thường hay xuýt xoa với sự tự tin và mạnh mẽ trong tôi, nhưng họ nào có biết tim tôi đang yếu dần theo dòng chảy của thời gian. Đằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt làm ướt đẫm cả gối mỗi khi màn đêm buông xuống. Bạn bè luôn ngưỡng mộ với khả năng dậy sớm của tôi, đó không phải vì tôi nghiện bóng đá hay chăm chỉ học hành mà chỉ vì khi ấy tôi mới thực là chính mình. Cái giây phút mà tôi mở mắt ra đón chào ngày mới cũng là lúc mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày vất vả. Tôi cảm thấy như thế giới chỉ có duy nhất sự tồn tại của chính mình, tôi có thể khóc, có thể cười hay nói bất kì điều gì mà không phải nhìn vào sắc mặt của bất kì ai.

blog radio,  Đừng mãi trốn trong vỏ bọc của chính mình

Phải chăng tôi là một kẻ yếu đuối? “Kính hiển vi” đó là cái tên mà tôi dành tặng cho chính mình. Cái bản tính ấy đã tạo ra một cô gái quá chu toàn và kĩ lưỡng. Nó làm tôi chẳng dám chia sẻ với ai, nó khiến nước mắt tôi rơi mà chẳng ai có thể nhìn thấy, nó biến tôi thành kẻ mặc cảm đằng sau lớp vỏ bọc của mình.

Yêu đó, thương đó nhưng lại không dám bước tới, dù biết người ta quan tâm mình thật… Bởi vì tôi đang sợ. Tôi sợ ngày nào đó người ấy bỏ rơi mình giữa đám đông, sợ đó chỉ là những rung động nhất thời, sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa,… Chính những nỗi sợ ấy đặt ra trong tôi một câu hỏi: “Liệu tôi có yêu người ta thật không, hay chỉ là ảo giác nhất thời của bản thân?”

Mỗi ngày, chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau, cùng nhau bàn chuyện học hành, tính chuyện tương lai, nhưng đằng sau sự thân thiết đó lại là một khoảng cách vô tận. Người ta tiến một bước thì tôi lại lùi về sau hai bước, tôi không cho phép mình vượt qua mức bạn bè với người… Giá như tôi mạnh mẽ hơn để nói “Tớ thích cậu thật rồi đấy” thì tốt biết mấy phải không? Tôi thấy mình giống như một kẻ tồi, tôi không cho phép mình yêu người nhưng lại để người thương tôi.

Phải chăng đã đến lúc tôi cho mình thoát khỏi vỏ rùa trên lưng rồi chăng?

© Phạm Thảo Ngân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top