Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ngày cần bình yên như thế?

2017-09-06 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Người ta vẫn bảo chỉ có trẻ con mới mong được trở thành người lớn, còn những người trưởng thành đều mong được trở lại tuổi thơ. Và tôi cũng vậy, cuộc đời đã dạy tôi cách lớn lên, cách để vượt qua nhọc nhằn và nỗi buồn. Thế nhưng lại chẳng dạy tôi cách để mạnh mẽ. Tôi vẫn yếu đuối và nhút nhát như thế, vẫn cần những khoảng lặng bình yên để vỗ về bản thân mỗi lần khó khăn hay vấp ngã.

***

 Có những ngày cần bình yên như thế?

Sà vội xuống chiếc giường nơi góc phòng, tôi mệt mỏi buông tiếng thở dài mệt nhọc. Có lẽ đây mới là khi tôi sống thật với chính mình nhất, bỏ hết những nụ cười gượng, bỏ hết lớp mặt nạ để trở về là một đứa con gái yếu đuối và nhút nhát.

Năm năm xa nhà đến với nơi này, tôi chưa từng nghĩ mình có thể vượt qua được khoảng thời gian ấy. Nơi này cách nhà tôi hàng ngàn kilomet, nơi mà mùa đông lạnh lẽo với những ngày tuyết rơi ngập lối. Còn tôi thì thấy thật xa lạ. Ở đây người đông đúc nhộn nhịp nhưng tôi chẳng quen ai, chẳng có người quan tâm. Từng ngày từng ngày, tôi gồng mình lên để trưởng thành, để vượt qua nỗi cô đơn và cả nỗi nhớ nhà vẫn luôn thường trực.

Nhật Bản xa.

Nhật Bản lạ.

Nhật Bản lạnh lùng.

Thế nên chỉ những giây phút ở một mình trong căn phòng nhỏ này tôi mới dám thở dài mà bỏ qua đi những mệt mỏi của một ngày lê thê nơi xứ người. Một ngày bắt đầu với việc ngủ gật gà trên tàu và chạy vội đến trường cho kịp giờ học. Sau đó là tất bật ở chỗ làm thêm. Cửa hàng ăn dành cho người Việt ở Nhật Bản luôn đông đúc và tôi thì làm việc không ngơi tay. Dù mệt mỏi thế nào vẫn phải mỉm cười chào khách lịch sự. Đó vốn dĩ là công việc và tôi không có cách nào khác ngoài việc làm tốt nó. Tôi phải tự làm việc và tự nuôi mình. Và khi đêm về, khi mà nhà nhà đã chìm trong giấc ngủ cũng là khi tôi trở về với căn phòng trọ nhỏ và để bản thân sống thật với chình mình.

 Có những ngày cần bình yên như thế?

Cuộc sống này không phải lúc nào cũng vui vẻ. Không ít lần tôi muốn buông xuôi tất cả, muốn được trở về với gia đình mà ôm lấy mẹ, khóc trong lòng mẹ. Người ta vẫn bảo chỉ có trẻ con mới mong được trở thành người lớn, còn những người trưởng thành đều mong được trở lại tuổi thơ. Và tôi cũng vậy, cuộc đời đã dạy tôi cách lớn lên, cách để vượt qua nhọc nhằn và nỗi buồn. Thế nhưng lại chẳng dạy tôi cách để mạnh mẽ. Tôi vẫn yếu đuối và nhút nhát như thế, vẫn cần những khoảng lặng bình yên để vỗ về bản thân mỗi lần khó khăn hay vấp ngã.

Có những ngày cần bình yên, tôi tự cho mình một khoảng không gian nhỏ, lang thang khắp phố phường, len lỏi vào từng con ngõ nhỏ của thành phố. Tôi muốn tìm một chút hình bóng của nhà tôi, những con người hiền hòa hay một bóng hình quen như dáng mẹ. Tôi chọn một quán café đơn sơ nép mình trong góc phố, lặng mình chỉ để lòng an yên hơn. Chẳng cần bận tâm đến những xô bồ mệt mỏi ngoài kia, chẳng cần phải gượng cười để vừa lòng tất cả, chẳng cần phải gồng mình lên mà bon chen với cuộc đời, chỉ cần mỉm cười và bình yên thế này thôi.

Có những ngày cần bình yên như thế!

© Jun – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top