Chúng ta đã bỏ lỡ những ngày vui vẻ ấy rồi phải không?
2017-11-22 01:25
Tác giả:
Ngày hôm ấy tôi đã thật buồn khi người bạn thân thiết bao năm lại không nhìn tôi lấy một lần, không chơi với tôi nữa. Sáng hôm ấy diễn ra như một cơn ác mộng. Nhớ về hai năm trước, cô gái ấy bằng tuổi tôi ít nói, hiền lành, thân hình mũm mĩm, mái tóc để dài. Cô gái ấy dường như bị cả lớp cô lập, không ai chơi cùng. Lúc nào bạn ấy cũng chỉ lủi thủi một mình trong góc lớp với quyển truyện tranh đủ màu sắc. Đôi lần tôi bắt gặp ánh mắt bạn thích thú nhìn chúng tôi nô đùa, tôi biết bạn mong lắm một người để sẻ chia. Tôi đã kéo bạn ra chơi cùng, đó cũng chính là duyên cớ để chúng tôi trở thành bạn.
Bạn ấy thật ra rất dễ mến, chỉ là vỏ bọc bên ngoài quá kín đáo khiến mọi người chẳng nhận ra. Từ đó suốt ngày chúng tôi đi học với nhau, dính lấy nhau như hình với bóng không rời.
Khi tôi lên lớp 9 suốt ngày phải cắm đầu vào đống sách vở lo học để thi đậu vào một trường ưng ý - ngôi trường mà bố mẹ tôi định hướng, cả bạn ấy cũng thế, miệt mài học tập. Đến một ngày khi cậu ấy nói:
“Sao Linh hủy kết bạn trên Facebook vậy? Hay Linh ghét bạn vậy thôi đi cậu từ nay không còn là bạn của tớ nữa thế nhé mình bận rồi đi đây”.
Bỗng mắt tôi nhòe đi, tôi chỉ muốn trốn vào góc nào đó không ai thấy. Cả ngày hôm ấy tôi không hỏi han gì ai cũng chẳng trò chuyện gì chỉ ngồi đó một chỗ trân trân nhìn xuống bàn dưới mà than thở. Về nhà tôi cũng chẳng yên, lúc nào hình ảnh cô bạn cũng chờn vờn trong suy nghĩ. Bây giờ tôi mong ngày gần nhất cậu ấy sẽ nói rằng: “Mình làm hòa nhé Linh!” nhưng sao thật khó vô cùng. Khoảng cách và sự e ngại khiến cả hai chúng tôi bỏ lỡ nhau, bở lỡ những giây phút vui vẻ ngày trước và bỏ lỡ cả những khoảnh khắc đặc biệt của tình bạn năm cuối cấp.
Nhưng dù sao tôi cũng mong chờ đến ngày đặc biệt ấy, ngày cả hai chúng tôi lại thân thiết và vui vẻ như xưa, bạn nhỉ!
P/s: Gửi bạn Trịnh Phương Dung
© Lê Thị Phương Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.