Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chân trời nghiêng cánh

2017-04-23 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Ta quay lưng khi ai đó cần. Và lại hối hận dằn vặt mình khi nhận ra, họ cần ta thật sự. Ta đã không nhìn thấu họ, như những đốm sáng nơi mặt đất không thấy mặt trăng bị che mờ sau lớp mây, hay mặt trăng đã quên mất, bên dưới mình còn có một những đốm sáng mong manh đang tồn tại. Ta dễ quên, dễ thờ ơ trước những gì mình không nhìn thấy.

***

Chuyến bay giá rẻ đi Sài Gòn giống như một chiếc xe đò hỗn độn. Không gian rộn ràng đủ tiếng nói cười, đủ những mùi hương. Cạnh tôi là một cậu bé, khoảng tầm chừng 12 tuổi, làn da đen nhẻm còn quần áo thì xộc xệch. Dễ thấy là cậu không được chăm chút và rèn giũa nhiều, khi cậu gác chân lên ghế, xoay trái, xoay phải, tiếng nói lanh lảnh. Tôi nép sang một bên để không làm phiền cậu. Trong khi cậu mải mê xem tờ hướng dẫn cấp cứu trên máy bay, liến thoắng phân tích giá tiền các món ăn trong thực đơn, mặc người phụ nữ đi cùng cậu chỉ ừ hử. Dù vậy, bên trong vẻ thích thú đó vẫn có nét hờ hững lạ lùng.

Máy bay cất cánh. Đèn tắt. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn núi mây sừng sững giăng trước mắt, như một ngọn núi khổng lồ gào thét ra ánh sáng, những ngôi nhà bỗng chốc trở thành những mô hình vô hồn và chỉ một cái chao nghiêng cánh, ta mất hết kết nối với thế giới này, trở thành Lơ Lửng.

Chân trời nghiêng cánh

Tôi bỏ quên cộng đồng ồn ã đằng sau mình, chúi mục ra ngoài cửa sổ, đắm chìm mình vào dòng chảy những đốm sáng lấp lánh của ánh đèn nơi mặt đất, chúng như những con bọ nhỏ, dồn tụ lại theo những đường dẫn, đi một cách đờ đẫn không biết mình trôi về đâu. Tôi tự nhủ: mình cũng là một con bọ như thế. Núi mây đang chiếm thành phố, nhốt những con bọ vào lớp mờ ảo, bỗng chốc những tia sáng lóe lên khoe hết những hình hài đẹp đẽ đầy đe dọa, và bí ẩn. Cứ như vậy, vừa gầm gào, vừa lãng đãng, chúng như một sự kết hợp lạ kì giữa vẻ thơ mộng và một con quái thú, đánh chiếm mọi thứ bằng sự dịu êm. Tưởng chừng như chẳng điều gì có thể hạ gục được chúng. Chúng bao phủ những đốm sáng bằng sự tăm tối bất tận. Cứ như vậy, và những con bọ nhỏ chẳng thể làm gì ngoài việc trông chờ vào những tia sáng đỏng đảnh lóe lên một cách vô nghĩa, vốn chỉ để thỏa mãn bản thân núi mây, chứ chẳng xua tan được chút mờ mịt nào. Và mọi thứ cứ vậy. Y như cách chúng ta chìm nghỉm. Bỗng mình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, và nhận ra, trăng vẫn sáng. Tôi ngạc nhiên về điều đó. Mặt trăng nằm xa cách hẳn khỏi núi mây. Và mình nhận ra rằng, khi mình lên đủ cao, mình sẽ nhận ra, mờ mịt đã nằm dưới chân mình, và trên đầu, trăng vẫn sáng.

Bởi lẽ đã có những ngày tôi ngồi bên trong đám mây kia, và nhìn nó nuốt chửng mặt trăng, ngon lành như ta ăn một cái bánh táo. Rồi mình bi quan làm sao. Mình nói ánh trăng kia đâu có thể làm được gì, vô nghĩa và vô ích.

Thế rồi hôm nay khi đứng trên những đám mây, mình nhận ra là mặt trăng vẫn còn ở đó, luôn luôn tỏa sáng. Chỉ là, ta có thể thấy nó hay không.

Cũng như những con bọ nhỏ bé, vẫn lặng lẽ tỏa sáng. Cho dù ở đây mình không thể thấy được.

Chìm vào những dòng suy nghĩ miên man kiểu ấy, khiến tôi không nhận ra tiếng thút thít ngay cạnh. Chỉ khi ông cơ trưởng lào phào gì đó bằng tiếng Anh, ra vẻ tâm sự cười cợt cho một đám người Việt bằng ngôn ngữ khác với ngôn ngữ mẹ đẻ của họ, trên đất nước của họ, thì mình mới giật mình quay lại hiện tại. Và nhìn thấy cậu bé kia đang ngồi xem lại những bức ảnh, không chắc là của cậu hay ai khác, vì cậu vội vàng giấu nó đi ngay khi thoáng thấy tôi quay lại. Cậu gom lại và cho vào túi nylon, buộc lại theo cách luồn quai bên này vào quai bên kia, rồi hấp tấp để xuống chân. Rồi cậu phủ chiếc khăn lên mặt, che đi đôi mắt hoe hoe và khi mình giả vờ ngủ, thì cậu thỏa thê khóc đằng sau chiếc khăn kia.

Tôi bối rối quá. Điều gì làm một cậu nhỏ khóc lóc trên một chuyến bay như thế này, mà mình suy đoán cũng là một trải nghiệm mới mẻ với cậu. Vì đây là một cuộc chia xa? Một cuộc giã từ? Hay đó là một lời vĩnh biệt?

Chân trời nghiêng cánh

Ai mà biết được. Mình chỉ cảm thấy sự đau buồn đang nhảy múa trong tim cậu. Và cách cậu đối mặt với nó mới đáng quý làm sao! Thật tình khi đứng trước cậu, mình cảm thấy mong muốn được dịu dàng, như cách người ta vẫn đối xử với Remi, với Totochan, và cả Hoàng tử bé. Bởi lẽ cậu bé kiên cường đối mặt với nó, cách cậu mỉm cười với người đi cùng cậu, mà cậu gọi là cô, cả cách cậu vui vẻ gọi thức ăn, trò chuyện về chuyến bay, và chỉ lặng lẽ khóc khi đèn tắt và mọi người say ngủ. Cậu chọn khóc một mình. Cậu muốn một mình đối mặt.

Mình tự hỏi, nếu một ngày những nỗi đau ấy là quá lớn. Cậu có mong muốn được kể ra? Và khi kể ra, những gì người ta nhìn về cậu, không phải là một sự dịu dàng, mà lại là, ôi nhảm nhí, sự e dè, sự coi thường, người ta nghe những gì cậu nói, và nghĩ, cậu đang đóng kịch, hay đang yếu hèn? Dẫu sao thì cũng đều ko phải là điều gì tốt đẹp cả.

Bởi lẽ một ngày họ đang phải nhìn thấy quá nhiều sự giả dối. Quá nhiều câu chuyện bi thương được kể, quá nhiều dằn vặt được thổ lộ, ta là đối tượng của những mong mỏi, mong mỏi được quan tâm. Và sau quan tâm, là một vài sự ích kỉ. Và chính ta, cũng chỉ là một con người, ko phải thánh nhân, không đủ yêu thương để bao trùm tất thảy. Vì thế đôi khi, ta lựa chọn, không yêu thương nữa.

Ta quay lưng khi ai đó cần.

Và lại hối hận dằn vặt mình khi nhận ra, họ cần ta thật sự. Ta đã không nhìn thấu họ, như những đốm sáng nơi mặt đất không thấy mặt trăng bị che mờ sau lớp mây, hay mặt trăng đã quên mất, bên dưới mình còn có một những đốm sáng mong manh đang tồn tại. Ta dễ quên, dễ thờ ơ trước những gì mình không nhìn thấy.

Vì thế nên tôi trân trọng cậu nhỏ với nỗi buồn của cậu, và càng trân trọng giây phút tôi được chứng kiến nỗi buồn đó, vì cậu không kể gì cả, nên tôi chỉ cảm thấy, đơn thuần, là Dịu Dàng.

© Phai – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Cô gật đầu và anh ôm cô vào lòng, có thật nhiều những đóa bằng lăng như đang reo vui lên cùng họ, và cả con đường dài cũng vậy. Cô nhớ mãi buổi tối hôm đó con đường rất vắng và anh đã hôn cô nụ hôn đầu tiên, họ đã ngập trong hạnh phúc mà cô nhớ suốt đời.

"Nhớ nhá - Hãy luôn giữ nụ cười"

Chỉ mong đoạn đường sau này của cậu, mọi thứ đều tốt, còn tớ cũng sẽ tập quên cậu. Đã 5 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc tớ nên quên đi cậu để đón nhận những ánh nắng mặt trời của ngày mới.

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

back to top