Phát thanh xúc cảm của bạn !

22 rồi trưởng thành đi thôi

2018-03-13 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, đi một cách vô định, không rõ ngày đi cũng chẳng cần biết ngày về. Đi mà chẳng cần biết điểm đến, rong ruổi cho quên đi những chênh vênh, những khó khăn của tuổi trẻ. Đi đâu cũng được, chỉ cần bản thân thấy được thoải mái. Lại có những ngày chỉ muốn ở nhà cuộn tròn và ngủ một giấc thật dài để không cần nghĩ ngợi gì cả.

***

 22 rồi trưởng thành đi thôi

Trước đây tôi từng nghĩ rằng chẳng cần phải làm gì, cứ được ở nhà với bố mẹ mãi là tốt rồi. Nhưng cái tuổi 22 đến, hai từ "ăn bám" sao bỗng dưng cảm giác nó khó khăn và nặng nề đến vậy. Thế rồi, có những ngày tháng tôi thấy sợ - Nỗi sợ mang tên tuổi 22. Và ra trường, nỗi sợ lớn nhất là đối mặt với hai từ "thất nghiệp". Rồi bắt đầu trải qua những ngày tháng khó khăn nhất với tấm bằng đại học trên tay, lao mình đi xin việc. Những ngày tháng mà ra đường lúc sáng sớm và trở về nhà khi trời đã muộn, chỉ mong tìm kiếm cho bản thân một công viêc tốt. Những ngày tháng mà nhiều khi cảm giác chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, đi một cách vô định, không rõ ngày đi cũng chẳng cần biết ngày về. Đi mà chẳng cần biết điểm đến, rong ruổi cho quên đi những chênh vênh, những khó khăn của tuổi trẻ. Đi đâu cũng được, chỉ cần bản thân thấy được thoải mái. Lại có những ngày chỉ muốn ở nhà cuộn tròn và ngủ một giấc thật dài để không cần nghĩ ngợi gì cả.

Nhiều khi thấy nản, thấy mọi thứ khó khăn và muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi cho cuộc đời này nó xô đẩy. Nhưng suy nghĩ cho cùng, buông xuôi cũng chỉ là thở dài một chút chứ thực tế ai cũng phải đối mặt với mọi thứ, trải qua và học cách đón nhận những khó khăn để có thể trưởng thành hơn. Ai rồi cũng sẽ phải tự bước qua những nốt thăng trầm trong cuộc sống để biết rằng, bản thân mạnh mẽ đến nhường nào.

Ở đoạn cuối cùng của những năm tháng sinh viên, cảm giác luyến tiếc ngày một nhiều, mọi thứ bản thân trang bị được xem chừng vẫn chỉ là con số 0 tròn chĩnh.Ra trường tự mình sửa soạn, sắp xếp lại đống đổ nát từng chút, từng chút một, trong những thứ cảm xúc giống như là tuyệt vọng. Ai cũng trải qua cảm giác này, tôi tin là thế- cảm giác bơ vơ không mục tiêu, chẳng đích đến.

Cái giá của trưởng thành luôn đắt. Để trưởng thành là phải đánh đổi, phải trải nghiệm. Mọi sự chia ly, mất mát, luyến tiếc và cả nước mắt đôi khi là sự day dứt cả đời.Lo lắng, hoang mang ngày mai tỉnh dậy sẽ như thế nào đây. Kết túc những ngày tháng vô lo này là thử thách gì đây?

 22 rồi trưởng thành đi thôi

Vẫn biết tuổi trẻ là cứ tận hưởng, cứ sống thoải mái. Nhưng việc ta làm hôm nay kết quả lại ở ngày mai. Nếu cứ tiếp tục sống để mà không luyến tiếc có lẽ sẽ muộn mất. Khi người khác an nhàn có khi bản thân ta vẫn bươn chải cũng nên.

Cho nên thất bại này, một vài mất mát kia có lẽ cũng chỉ là một vài bước khởi đầu. Có thất bại cũng phải biết vượt qua. Có sợ cũng phải biết thay đổi, đừng ai mong rằng nó sẽ không xảy ra vì thực tế chẳng có gì là trọn vẹn. Và đánh đổi nhiều chưa chắc đã là điều kém may mắn.

Có lẽ đã đến lúc phải thay đổi rồi. Nếu chỉ ở đây luyến tiếc quá khứ, xem chừng sẽ muộn mất chuyến tàu thành công!

© Mai Thị Nga – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

back to top