Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất (Cafe Vlog)

2018-05-26 01:00

Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Hằng Nga

blogradio.vn - Bố tôi là người giàu tình cảm, thương con nhưng là thứ tình cảm lặng lẽ lắm. Giấu kín vào trong chứ không thể hiện ra ngoài bằng lời nói. “Cha thương con bằng giọt mồ hôi mặn”. Chỉ duy có một vài lần, tôi thấy khóe mi bố rơm rớm nước mắt, rất nhanh thôi rồi bố lại vội quay đi trước khi tôi kịp nhìn thấy.


Bố tôi bị ốm, một điều khiến tôi vẫn chưa hết bất ngờ. Mấy chục năm qua bố hầu như có ốm bao giờ đâu. Chỉ có mẹ là hay ốm đau bệnh tật. Có dạo tháng nào mẹ cũng ốm, ốm nằm nhà li bì cũng có, ốm đến ngất đi cũng có, ốm phải nhập viện cũng có. Những lúc ấy đều một tay bố chăm sóc, vì chúng tôi đi học xa nhà. Thế nên trong ký ức của chúng tôi, mẹ mới là người hay đau ốm, cần được quan tâm, cần được chăm sóc nhiều hơn.

Ấy thế mà bố tôi bất ngờ bị bệnh, lại còn là bệnh nguy hiểm. Ung thư giống như tai nạn mà con người không may mắc phải, nó tấn công cả những người trông có vẻ khỏe mạnh. Thế nên biết tin bố bị bệnh, cả nhà chẳng thể nào tin được. Mọi thứ diễn biến rất nhanh. Đầu tháng tư tôi gọi điện về cho bố, còn hứa hẹn cuối tháng nghỉ lễ con về. Rồi bố đi khám bệnh phát hiện ra cái u, mổ u xong bác sĩ lại báo có dấu hiệu chẳng lành. Từ viện huyện xuống viện tỉnh rồi lại chuyển tiếp về viện trung ương.

Bố tôi vốn là người trụ cột trong gia đình, vững chãi như cây tùng, cây bách, chẳng sợ gió bão quật ngã. Nhưng cây rồi cũng sẽ đến lúc già, cái cây nào cũng có thể bị sâu ăn mục ruỗng từ bên trong. Con người cũng thế, ai rồi cũng phải già đi, phải đối mặt với bao nhiêu loại bệnh tật.

Mẹ khóc. Mẹ bảo thương bố. Vất vả cả đời người, lẽ ra giờ phải được nghỉ ngơi, ăn uống tẩm bổ thì lại bị bệnh.

Tôi cũng khóc. Nhưng không dám khóc trước mặt ai, chỉ lặng lẽ một mình. Khóc chán thì cũng phải chấp nhận là bố không còn khỏe mạnh như xưa.

Cuộc đời bố vất vả. Người ta bảo “Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”, đến bây giờ tôi mới hiểu thấu điều đó. Kể từ khi có chúng tôi, dường như cả phần đời còn lại của bố gắn chặt với trách nhiệm, lo toan. Chẳng biết đến bao giờ thì bố mới hết lo. Bố bảo: “Không lo làm sao được. Chúng mày có vợ, có chồng, có con cái thì bố vẫn phải lo”.

Bố tôi năm nay đã về hưu nhưng thậm chí còn chưa có nổi một ngày nghỉ đúng nghĩa. Tôi thậm chí còn chưa làm được gì cho bố cả, hay chí ít, chưa có gì để khiến bố có thể an lòng.

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất

Từ bé tôi đã quen có bố là chỗ dựa, cả về vật chất lẫn phương diện tinh thần. Nhà tôi không giàu có như người ta, bố vẫn lo cho tôi bằng bạn bằng bè. Không phải là sắm cho tôi cái nọ cái kia mà bố cho tôi ăn học đàng hoàng, đến nơi đến chốn. Bố bảo cho con tiền thì bao nhiêu cũng hết nhưng đầu tư cho con ăn học thì dù ở đâu con cũng sống được, có kiến thức trong đầu thì chẳng sợ gì.

Đến bây giờ, khi đã lớn. Mỗi khi trong lòng cảm thấy bất an tôi lại gọi điện về cho bố. Mỗi khi cảm thấy không thể đưa ra quyết định tôi lại hỏi bố. Có thể bố chẳng thể quyết định giùm tôi nhưng giọng nói của bố khiến tôi an tâm phần nào.

Bố là người hùng và là thần tượng đầu tiên của con gái. Nhiều đứa con gái sau này lấy chồng muốn lấy một người như bố. Bố là một người đàn ông bình thường như bao người nhưng trong mắt con bố luôn hoàn hảo theo một cách riêng. Hình ảnh bố gắn liền với sự gánh vác, chở che, “mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con”.

Ngày bé, mỗi buổi tối, hai chị em tôi lại quây quần bên bố, nghe bố kể chuyện ngày xưa đi bộ đội. Đó là một quãng đời trai trẻ mà bố rất tự hào. Làm trai thì “phải có danh gì với núi sông”. Với bố, được bảo vệ từng mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc là một điều tự hào. Mỗi lần bố kể chuyện xưa, tôi thấy đôi mắt bố rực sáng. Tôi đi học xa, ra trường lại đi làm ở thành phố nên ít về nhà, không còn nhiều dịp nghe bố kể chuyện bộ đội nữa. Nhưng mà bố vẫn rất thích những món đồ gắn với hình tượng người lính, từ chiếc mũ cối, bộ quân phục, đôi giày, đến chiếc thắt lưng. Ra quân lâu rồi mà bố vẫn thích mặc những bộ quân trang.

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất

Bố tôi là người giàu tình cảm, thương con nhưng là thứ tình cảm lặng lẽ lắm. Giấu kín vào trong chứ không thể hiện ra ngoài bằng lời nói. “Cha thương con bằng giọt mồ hôi mặn”. Chỉ duy có một vài lần, tôi thấy khóe mi bố rơm rớm nước mắt, rất nhanh thôi rồi bố lại vội quay đi trước khi tôi kịp nhìn thấy. Nhớ lắm những lần bố đón tiễn tôi ở sân ga.

Nhớ về bố, những mảnh ký ức lộn xộn và rời rạc. Về những lần khiến bố buồn. Về những điều muốn làm cho bố mà chưa thực hiện. Thời gian thì cứ thế trôi qua chóng vánh. Có lẽ cũng vì bố ít khi thể hiện tình cảm như mẹ nên đi xa tôi thường chỉ nhớ mẹ mà không nhớ bố. Bố tất bật ngược xuôi lo giấy tờ nhập học, lo chạy tiền gửi cho tôi, thế mà tôi lại chẳng nhớ bố.

Suốt mấy chục năm trời, chỉ có bố là lo toan, chăm sóc cho người khác, bố chẳng để ai phải bận lòng về bố bao giờ. Bố hiểu rất rõ từng người một đi giày size bao nhiêu, thích ăn gì, không ăn được gì, khó chịu ở đâu. Tôi dẫn mẹ đi chơi, bố còn cẩn thận dặn tôi mua thuốc chống say tàu cho mẹ. Thế mà bố mặc size áo bao nhiêu, bố thích ăn gì tôi cũng chẳng biết.

Hóa ra người mạnh mẽ nhất, người hay lo cho người khác nhất lại là người cần được quan tâm nhiều nhất. Trước đây, chỉ có chúng tôi là hớn hở khi được bố cho tiền mua quần áo. Bây giờ tôi đã đi làm ra tiền, thỉnh thoảng mua đồ cho bố, hoặc biếu bố mấy đồng mua quần áo. Cũng chẳng nhiều nhặn gì mà bố vui lắm, cũng hào hứng như thể ngày bé được sắm quần áo mới. Hóa ra để làm bố vui cũng đâu quá khó, sao lúc bố khỏe mạnh chẳng để ý đến bố một tí, sao cứ phải đợi đến khi bố già yếu, ốm đau mới bù đắp cho bố. Hỏi bố thích gì, thèm ăn gì con mua, nhưng bố chẳng cần gì.

Bây giờ chỉ mong bố khỏe mạnh lại thôi, tôi chẳng cần điều gì hơn nữa. Chỉ cần bố khỏi bệnh, tôi sẽ thương bố nhiều hơn nữa, thương bằng tất cả những năm tháng yên bình bố đã chở che cho tôi.

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang, Hằng Nga

Nguyễn Hằng Nga

Blog: https://iamnga.home.blog/

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top