Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong bóng đêm tôi tìm thấy tôi

2017-05-11 01:30

Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Hằng Nga

blogradio.vn - Ngắt kết nối với thế giới để kết nối với chính mình, bạn đã bao giờ thử làm điều đó chưa? Ai cũng cần khoảng lặng riêng để lắng nghe bản thân mình. Sau một giấc ngủ, ngày mai là một ngày khác. Sau những ngày ảm đạm, tôi đã lấy lại được sức lực và tinh thần để bước tiếp. Cuộc sống lúc nào cũng cần đến hai chữ CÂN BẰNG nhưng để đạt được trạng thái cân bằng ấy lại khó vô cùng. Mỗi khi mệt mỏi, hãy dành cho mình một khoảng tĩnh lặng để nghỉ ngơi và để lắng nghe chính mình. Điều quan trọng là đừng để bản thân mệt mỏi quá bạn nhé!

***
Trong bóng đêm tôi tìm thấy tôi

Có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán không? Tôi chắc rằng trong chúng ta ai cũng một lần trải qua cảm giác đó. Tôi sợ nhất những lúc mình mất cảm hứng với cuộc sống. Những lúc như vậy, tôi thường lẩn trốn trong thế giới của riêng mình.

Tôi làm việc ở một đài phát thanh, ngoài việc thu âm cho các chương trình, tôi còn là người dẫn chương trình của một radio show tư vấn tâm lý. Công việc này giúp tôi được nhiều người biết đến và tôi cũng có thêm nhiều người bạn mới. Trái với tính chất công việc phải năng động, giao lưu với nhiều người, cuộc sống riêng của tôi khá cô đơn và lặng lẽ. Tôi không có nhiều bạn bè, ít tụ tập trong những cuộc vui. Tôi giống như một con người sống hai mặt, nhiều người thường thấy tôi với hình ảnh một cô gái luôn lạc quan, vui tươi, nhí nhảnh. Nhưng mỗi khi buồn tôi lại chỉ có một mình. Tôi thường nâng đỡ, hàn gắn tâm hồn người khác, nhưng có ai đó hàn gắn tâm hồn tôi những lúc này không?

Trong bóng đêm tôi tìm thấy tôi

Tự dưng một ngày, tôi chán cái cảnh ngày nào cũng đi làm đều đều, ngày nào cũng ngồi tám tiếng ở văn phòng, mệt mỏi rã rời, ngày nào cũng chừng ấy công việc, chẳng có gì thay đổi. Tôi chán cái cảnh bươn chải sinh tồn ở thành phố đông dân này, làm lụng vất vả bao nhiêu cũng chẳng có đồng nào dư dả. Tôi may mắn hơn những người đang thất nghiệp ư? Tôi được làm công việc yêu thích và đúng sở trường ư? Khi một người đang mệt mỏi thì những lời này cũng vô ích thôi. May mắn hay yêu thích đâu có làm họ hết mệt được.

Tôi thu xếp đồ đạc đi về, hôm sau tôi cáo ốm xin nghỉ, tự dành cho mình vài ngày bình yên, không còi xe, không khói bụi, không định mức, không deadline. Tôi lên Facebook dạo một vòng news feed, chợt thấy cô đơn quá, tôi vào cái thế giới ảo màu xanh buồn bã này làm gì vậy nhỉ? Đang cần một ai đó chia sẻ ư? Nhưng mà ai cũng hối hả bận rộn với cuộc sống của họ, người ta quá bận để dành thời gian cho nhau. Tôi quyết định khóa Facebook lại.

Một đêm thành phố mưa. Cơn giông lúc chiều khiến thành phố như được gột rửa bụi bặm, không khí trong lành sạch sẽ. Nhà tôi mất mạng, có lẽ sự cố đường truyền sau cơn bão. Một người đang tự kỷ ở nhà mà lại còn mất mạng, còn gì buồn chán hơn. Gọi điện cho tổng đài không được, dùng hết tiền 3G, tôi chẳng có gì để giải trí nữa. Tôi quyết định đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, tranh thủ hít thở không khí một chút. Khi đi bộ ở ngoài đường, gió tạt vào mặt man mát, không khí này gợi nhớ lại cảm giác của tôi trong những mùa hè trước.

Trong bóng đêm tôi tìm thấy tôi

Không tìm thấy tôi trên Facebook, có vài người đã nhắn tin gọi điện hỏi. Tôi cười trả lời rằng tôi đang “cai nghiện” Facebook và sẽ quay trở lại khi đã kiểm soát được thời gian. Cậu bạn thân tôi sốt sắng: “Ai bắt nạt cậu à?”. Tôi trả lời: “Chẳng ai bắt nạt tớ cả. Là cuộc sống bắt nạt tớ, mà không, là tớ tự bắt nạt mình”. “Tự dưng cậu khóa Facebook, sẽ có người lo đấy!”. “Những người thân thiết với tớ đều có số điện thoại và biết tớ sống ở đâu mà. Cậu tìm tớ trên Facebook làm gì? Đó chỉ là một tài khoản trên mạng xã hội thôi, đó có phải là tớ đâu”. Tôi không biết từ khi nào người ta chỉ biết quan tâm đến nhau qua những dòng trạng thái và những cái nút like, những biểu tượng cảm xúc lại ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của con người như vậy. Chúng ta nướng quá nhiều thời gian cho những status vu vơ, những comment, những tin nhắn và rồi luôn thiếu thời gian cho những việc quan trọng. Chúng ta comment rôm rả trên mạng xã hội nhưng lại im lặng với nhau giữa cuộc đời.

Một ngày không online, không công việc, tôi nghĩ ngợi. Tôi không online, những người vẫn thường tìm kiếm tôi tâm sự và để lắng nghe lời sẻ chia, an ủi, họ sẽ thế nào? Họ sẽ tự biết cách thu xếp tâm trạng của mình hoặc là tìm người khác để tâm sự thôi, tôi nghĩ vậy. Thế còn những người muốn liên lạc với tôi vì có việc quan trọng thì sao? Thì đã có điện thoại, email, tôi không cần quá lo lắng. Tôi không đến công ty, liệu công việc có được giải quyết suôn sẻ không? Tôi nên tin tưởng vào đồng nghiệp của mình chứ. Nếu công việc này không còn tôi nữa, liệu nó có thể phát triển tiếp nữa hay không? Tôi biến mất trên mạng xã hội, có ai đó đang lo lắng và tìm kiếm không? Nếu thế giới này chẳng còn tôi nữa thì sao? Tôi cứ tự hỏi, tự trả lời rồi đến những câu hỏi không có câu trả lời. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trong bóng đêm tôi tìm thấy tôi

Một người bạn bảo tôi rằng: “Những lúc thế này, cậu thật sự cần một chuyến đi”. Cô ấy là một người làm công việc tự do, mỗi khi thấy “chán chán”, cô ấy lại gói ghém tất cả vào một chiếc vali rồi đi đến một vùng đất khác, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều. Đến khi nào hết chán, cô ấy lại kéo vali trở về. Tôi ước gì mình cũng có thể phóng khoáng được như vậy nhưng thực tế cuộc đời lại kìm kẹp tôi vào nhiều thứ. Hôm nọ tôi đọc được một vài viết về một Youtuber nổi tiếng bỗng dưng biến mất, sau này cô ấy trả lời báo chí rằng cô ấy đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô ấy đã vắt kiệt cả tuổi trẻ để kiếm tiền, rồi một ngày cô nhận ra kiếm nhiều tiền cũng chẳng để làm gì, thế là cô muốn tận hưởng nốt những năm tháng tuổi hai mươi còn sót lại. Nhưng lúc đó cô ấy đã giàu rồi thì mới có điều kiện đi như vậy, cô ấy đã có một vị trí nào đó trong lĩnh vực của mình nên lời nói của cô ấy mới thêm giá trị. Chứ như tôi (và những người giống tôi), vừa chán nản, mệt mỏi, kiệt sức mà lại không có tiền thì thật thảm. Mấy ai thành công, kiếm đủ tiền để tận hưởng cuộc sống như thế. Cuộc sống cứ xoay vần với cơm áo gạo tiền, còn chúng ta cứ làm việc như những cái máy. Nếu bạn văng ra khỏi quỹ đạo đó thì bạn không còn tồn tại nữa.

Những ngày tự tách mình ra khỏi cộng đồng, không internet, không mạng xã hội, ban đầu thất bứt rứt khó chịu nhưng dần dần lại thấy cuộc sống nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngắt kết nối với thế giới để kết nối với chính mình, bạn đã bao giờ thử làm điều đó chưa? Ai cũng cần khoảng lặng riêng để lắng nghe bản thân mình. Những ngày thu mình vào thế giới riêng, tôi thư thả làm những gì tôi muốn mà không phải bận tâm nhiều đến những công việc thuộc về trách nhiệm. Tôi thấy thư giãn và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi ngồi nghe lại những chương trình tôi làm lúc mới vào nghề, giọng đọc vẫn còn non nớt, ngô nghê nhưng tôi cảm nhận trong đó có sự chân thành, như dùng cả trái tim để phát thanh cảm xúc của người khác vậy. Đâu rồi cô gái ngày ấy? Có lẽ áp lực công việc và cả áp lực tôi tự tạo ra cho mình đã bào mòn tâm hồn tôi, giết chết nguồn cảm hứng của tôi. Chẳng biết từ bao giờ tôi cứ làm việc như một cái máy, tôi lúc này thật chẳng giống tôi chút nào. Tôi cứ mải mê đếm từng con số views, số likes trên mạng xã hội mà quên mất lời nói của cấp trên ngày nào: “Tại sao người ta cứ phải quy ra những con số mà không quan tâm đến việc nội dung mình làm ra được người ta đón nhận thế nào và đã giúp ích cho cuộc đời ra sao?”. Công việc tôi đang làm không khiến tôi giàu để có cuộc sống dư giả nhưng đã giúp ích cho rất nhiều người. Đó là những giá trị không thể đo được bằng tiền.

Sau một giấc ngủ, ngày mai là một ngày khác, sau cơn mưa bầu trời lại sáng trong. Sau những ngày ảm đạm, tôi đã lấy lại được sức lực và tinh thần để bước tiếp. Cuộc sống lúc nào cũng cần đến hai chữ CÂN BẰNG nhưng để đạt được trạng thái cân bằng ấy lại khó vô cùng. Mỗi khi mệt mỏi, hãy dành cho mình một khoảng tĩnh lặng để nghỉ ngơi và để lắng nghe chính mình. Điều quan trọng là đừng để bản thân mệt mỏi quá bạn nhé!

© Hannah Luna – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga

Thực hiện: Tuấn Anh & nhóm sản xuất blogradio.vn

Nguyễn Hằng Nga

Blog: https://iamnga.home.blog/

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top