Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết về người giáo viên nhân dân

2015-11-19 04:19

Tác giả:


blogradio.vn - Kỷ niệm ngày Nhà giáo, tôi viết tặng các bạn, những người bạn đã đồng hành cùng tôi trong suốt bốn năm trên giảng đường sư phạm. Chúng ta phải tự hào là những người làm nghề giáo bao giờ cũng được quý trọng. Hãy làm tốt vai trò và trách nhiệm của những người thầy, người cô. Rồi chắc chắn những thế hệ học trò sẽ trưởng thành, cùng tiếp tối truyền thống cha anh, xây dựng đất nước vững mạnh, giàu đẹp.

***

Chúng ta, những con người từng trải qua những tháng ngày nhiều cảm xúc trên giảng đường đại học.

Những ngày tháng xa nhà, xa bố mẹ với những nỗi nhớ ghi bằng nước mắt hằng đêm rơi ướt đẫm gối.

Những tháng ngày phải làm quen với môi trường mới, xa quê, ắt hẳn thời tiết có khác và tập thích nghi với nó quả là một điều không dễ chịu chút nào.

Những tháng ngày lân la làm quen bạn mới, để hiểu và chơi được với một vài người khác quê nhưng cùng chí hướng cũng chẳng dễ ta như từng tưởng.

Ta đi học, bỏ lại sau lưng những ký ức đẹp của tuổi học trò ngây thơ, hồn nhiên trong sáng. Bỏ lại những lũy tre làng, những buổi sáng gà gáy sớm mẹ dậy lúi húi bên bếp lửa nấu cơm ăn cho kịp bữa làm, cho con kịp ăn để đến trường đúng giờ đúng giấc, những buổi chiều nắng tắt chân tay lấm láp bùn, mồ hôi rơi rớt trên vầng trán mẹ.

Ta đã trải qua một vài năm học ở đất khách, ta đã lớn hơn, trưởng thành hơn từ lúc nào ta không rõ, chỉ biết rằng, nó khác, khác rất nhiều so với hồi còn chân ướt chân ráo bước vào giảng đường…

Ngày tháng ấy...

Cái tính ngây thơ, bộp chộp vẫn còn, vẫn còn những sáng ngủ ráng cho thỏa cơn thèm ngủ vì thức khuya buôn dưa lê mỗi tối. Chạy xe đạp lông nhông dọc đường cuối phố, từ chân đèo Hải Vân cho đến Non Nước, đạp tiếp đến Hội An…Chao ôi! Chơi thân với một người, thân lắm, cảm thấy đã đủ hiểu và chia sẻ, chia sẻ nhiều…Tham gia văn nghệ, thể thao, có thể nói là rất nhiệt tình. Cho đến năm thứ tư, đã đủ hiểu và thích nghi được với tất cả, những gì học được là những trải nghiệm, từ cuộc sống cho đến học tập, cũng đã đứng lên bục giảng, làm cô giáo, có những học trò vô cùng đáng yêu và nghịch ngợm. Cũng lưu lại được rất nhiều ký ức đẹp, rất đẹp!



Cũng nhớ và thương! Cảm giác không viết được thành lời, vẫn còn đâu đó trong tim, không xóa nhòa bằng thời gian và không gian, được sống với chính mình, được thấy đâu đó, cuộc sống này vẫn rất đáng quý! Vẫn kiếm tìm trong kỷ niệm những dư âm còn sót lại.

Chúng ta gắn bó 4 năm cùng học cùng chơi, cùng trải nghiệm và đủ để hiểu nhau, rồi, ai cũng chọn cho mình một hướng đi, có người may mắn, có người chưa đủ điều đó, nhưng suy cho cùng, rồi ai cũng sẽ hạnh phúc, sẽ có những thành công nhất định.

Với tôi, thành công gõ cửa muộn hơn, tôi đã có những tháng ngày chờ đợi công việc, đó là những ngày tháng tôi không muốn nhắc đến nữa. Nhưng ngược lại, bây giờ, tôi đang đi trên con đường tôi đạt được, tôi cố gắng từng ngày, từng giờ vì điều ấy. Tôi nghiệm ra một điều rằng, cuộc sống này, không cho không ta một điều gì dễ dàng và có thể, đó là những thử thách, những chông gai mà ta cần phải vượt qua, để rồi khi ta có thành quả, ta biết trân trọng và bảo vệ nó.

Tôi may mắn vẫn theo đuổi được giấc mơ là một người giáo viên, vẫn sử dụng được những kiến thức đã rèn giũa 4 năm để phục vụ công việc của mình. Có thể, ông trời đã sắp đặt cho tôi bước đi là như vậy, và tôi luôn tin là như vậy. Trong công việc và cuộc sống bây giờ, có rất nhiều khó khăn, nhưng tôi nghĩ rằng, đó là ông trời thử lòng mình, gắng lên, rồi sẽ tốt cả thôi.



Các bạn, mỗi người một quê, ít liên lạc nhưng qua mạng xã hội vẫn biết cuộc sống các bạn như thế nào, rất ổn và rất tốt. Chúng ta phải tự hào là những người làm nghề giáo bao giờ cũng được quý trọng. Hãy làm tốt vai trò và trách nhiệm của những người thầy, người cô. Học sinh rất đáng yêu và đáng mến, ngây thơ và vui vẻ. Tôi khác các bạn ở một điều và có lẽ môn Phương pháp dạy học và Tâm lý học được học ở trường năm đó cũng không áp dụng được với đối tượng học của tôi, vì học viên của tôi là người lớn, là những cán bộ nên tôi không có được nét ngây thơ, hồn nhiên ấy, nhưng ngược lại, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, buộc mình phải lớn hơn… Tôi thấy các bạn chụp hình với học trò, chỉ cười và cười..hạnh phúc lắm.

Chúng ta xa nhau về mặt địa lý, xa nhau bởi khoảng thời gian dài không gặp, nhưng trong tôi các bạn vẫn còn đây, bên ngực trái này, vẫn có trong giấc mơ tôi những ngày tôi nhớ, nhất là những ngày tháng chuẩn bị cho ngày kỷ niệm ngày của chúng ta, khi tôi túi bụi với những công việc chuẩn bị, nào là văn nghệ, nào là thể thao thì hơn lúc nào hết tôi nhớ các bạn, nhớ những buổi tập văn nghệ đến tối mịt mới về nhà, nhớ những sáng sớm í ới gọi nhau đi đánh bóng…Liệu có ai còn nhớ như tôi hay không?

Khác với người ta, tôi không viết về những thầy cô đáng kính, những người đã truyền đạt kiến thức cho mình, bởi lẽ thầy cô luôn là những người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời, điều đó có nghĩa là lúc nào cảm hứng viết cũng dâng tràn được. Còn tôi, kỷ niệm ngày Nhà giáo, tôi viết tặng các bạn, những người bạn đã đồng hành cùng tôi trong suốt 4 năm trên giảng đường sư phạm, cho tôi biết vui, buồn và cho tôi trưởng thành hơn.

Các bạn và tôi – những nhà giáo trẻ, những người sẽ xây dựng và tiếp nối những thế hệ học trò, rồi chắc chắn rằng học trò của chúng ta rồi cũng sẽ như chúng ta đây, trưởng thành và khôn lớn, cùng đi lên xây dựng và tiếp nối truyền thống cha anh, xây dựng đất nước vững mạnh và anh hùng

Thân gửi các bạn 07 Sư phạm Lịch sử - trường ĐHSP Đà Nẵng!

Đăk Nông, ngày 13/11/2015

© Nguyễn Thị Cẩm Trang – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top