Nếu có ai đó đi lạc vào cuộc đời bạn, hãy cứ để họ ra đi
2014-12-25 01:00
Tác giả:
Tôi và anh quen nhau giữa một ngày tháng sáu, hoa phượng vĩ rơi xuống góc sân trường cấp ba đã cũ. Anh ném vào giỏ xe tôi một trái bàng khô, bạn bè anh cười cượt phía sau lưng anh, còn anh thì cười nham nhở. Tôi quay mặt đi, tức giận. Rồi thế nào mà hai đứa đến bên nhau, rồi xa nhau. Anh đến nhanh, đi nhanh, chẳng để lại trong tôi thứ gì ngoại trừ nỗi đau khổ vì những kỉ niệm cứ không ngừng dằn vặt và xô đẩy tâm hồn tôi. Tôi đã nghĩ, tôi sẽ chẳng bao giờ thấy lại chàng trai đó nữa, tôi sẽ trốn tránh, sẽ không gặp hay lướt qua anh dù chỉ một giây nào đó trong đời mình nữa. Hàng tháng trời, tôi vùi mình trong đau khổ, trong hoài niệm, trong những khoảnh khắc hy vọng rồi chìm sâu vào tuyệt vọng ngay sau đó. Dù thế nào đi chăng nữa, một ngày, tôi đã quyết định mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Tôi bắt đầu sống một cuộc sống thờ ơ một cách có chủ đích với cảm xúc của mình. Tôi lặng thinh trước mọi lời hỏi han về anh, nhắm mắt xua tay khi nghe một tin tức về anh. Tôi cười với rất nhiều người, nhiều chàng trai, tôi nói chuyện và hỏi thăm họ, nhưng tôi không đến bên họ. Anh không phải là cái bóng trong câu chuyện tình yêu của đời tôi, anh chỉ là một thứ níu kéo tôi với chính tôi của quá khứ, và tôi chấp nhận việc mình không thoát ra khỏi quá khứ.
Thời gian trôi, bốn năm đại học, những năm đầu đi làm, bạn bè có đứa con bồng con bế. Tôi vẫn lang thang đi về, rảnh rỗi thì café dạo phố. Tôi ngồi quán, nhìn những đôi nhân tình ngồi cạnh nhau, rồi mỉm cười.
Rồi một ngày, tôi bắt gặp một dòng tin tức, về đám cưới của anh trên facebook của một người bạn…
Những năm qua, anh vẫn sống, vẫn yêu thương ai đó, và chuẩn bị cưới vợ.
Những năm qua, tôi đã yêu thương ai?
Con người cứ thế thay đổi, mọi người cứ lần lượt thay thế cảm xúc của mình. Còn tôi, tôi đã để tâm hồn mình giậm chân tại một nơi. Tôi lớn lên, nhưng quên mất phải kéo nó theo. Tôi không yêu ai, dù tôi cũng không yêu anh nữa, chỉ là, tôi đã xót thương mình nhiều đến mức, tôi quên mất phải yêu mình. Nên tôi đã quên mình phải mở lòng, và tha thứ; trước hết là cho chính mình.
Cuộc đời này, rồi sẽ có nhiều người đi ngang qua đời mình, ta có thể kể cho họ nghe câu chuyện đời mình, rồi để họ bước vào đó, hoặc không. Nhưng giữa dòng đời dài rộng này, có mấy người sẽ ở bên ta mãi? Khó lắm. Thời gian như nước trôi, có khi là một đi không trở lại. Nhiều khi, ta cứ loay hoay trong cảm xúc của chính mình, thương xót mình nhiều quá, nên ta quên mất, ta phải yêu thương, hay ít nhất là học cách yêu thương một ai đó, để cuộc đời này còn trẻ trung và vui vẻ.
Có những người yêu thương nhau trọn đời, điều đó thật may mắn.
Có những người cứ gặp nhau là lại bị hút vào nhau, điều đó cũng thật may mắn.
Nhưng sẽ không sao cả, nếu ai đó chỉ đi bên cạnh ta một lúc, yêu thương ta với một tình yêu ngắn ngủi; chỉ cần lúc họ yêu ta, họ yêu thật lòng, thật tâm họ. Không phải sao? Cứ nghĩ đơn giản là, ta không có được may mắn như người khác, nhưng ít nhất, ta cũng có được những cảm xúc mà không ai trải qua ngoài chính ta.
Chiều nay, tôi về lại trường cấp ba, nhìn tán phượng cũ kĩ và góc nhà xe đầy xác phượng khô, Tôi nhận ra, tôi vẫn còn là con bé với cảm xúc non nớt của một ngày xưa cũ. Những ngày ấy, tôi đã để lạc chính mình trong tình yêu đầu đời vụng dại. Đáng nhẽ, tôi nên để cho quá khứ của mình được thanh thảnh nằm im, chứ không phải mang nó theo trong hiện tại. Đáng nhẽ, tôi đã có thể quay về đây, và mỉm cười khi nhìn tất cả những kỉ niệm đó hiện về trước mắt, chứ không phải cúi đầu nhận ra tôi đã lừa dối chính mình, chính cảm xúc của bản thân. Tôi có thể chọn lựa không gặp anh, không quan tâm anh nhưng tôi không được phép chia tay cảm giác yêu đương của mình.
Thế nên, nếu có ai đó vô tình đi lạc vào đời bạn, rồi một ngày, họ tìm thấy con đường đúng của mình, thì cũng cứ mỉm cười, để mọi chuyện trôi qua. Bạn có thể khóc lóc, có thể đau khổ, bạn có thể tự hỏi mình đã làm gì sai để đến cuối cùng chỉ còn lại chính bạn ở đó. Quan trọng là, sau nước mắt, bạn phải tự cố gắng để cho mình thêm những cơ hội, để lại mỉm cười, để lại thấy cuộc đời cũng còn nhiều người đáng yêu và dễ mến. Bởi vì “Mọi chuyện luôn khó khăn trước khi nó trở nên dễ dàng”, ngay cả trong tình yêu.
Còn tôi, tôi sẽ hỏi xin một ai đó số điện thoại của anh, hỏi han cuộc sống của anh như một người bạn cũ. Chắc sau đó, tôi sẽ thấy mình lớn thêm rất nhiều.
- Cẩm
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.
Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em