Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng ba, hoa xoan rụng tím lòng người...

2015-03-06 01:00

Tác giả:


Café Blog - Tháng ba buồn, hoa xoan buồn nhưng đẹp. Đẹp nhờ cái vẻ giản dị, bình thường của nó, đẹp ngay trong cái vẻ u ám ấy. Hoa xoan vẫn rụng, vẫn rơi bập bềnh trong mưa, trong gió. Rồi dần dần sẽ thay bằng một màu xanh rạng rỡ của lá, của quả vươn mình đón những tia nắng đầu xuân. Tháng ba, hoa xoan rụng tím cả lòng người...

***

Một ngày đầu tháng ba, cơn mưa phùn lất phất, nhè nhẹ rơi trong cái tiết trời hơi se lạnh. Một cảm giác âm u bao trùm lên cả không gian. Nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn, cũng chẳng biết tại sao lại buồn. Trống vắng, cô đơn đến ngỡ ngàng. Ngoài kia bao nhiêu người vẫn qua lại…

Tháng ba, tháng của những cơn mưa phùn đầu xuân, tháng của những ngày ẩm thấp, ướt nhẹp. Chưa bao giờ nó thấy tháng ba là vui cả. Nhất là những ngày đầu tiên, khi ánh nắng ấm áp còn chưa xuyên qua lớp mây dày cộp để sưởi ấm đất trời, khi những mầm non vẫn chưa bứt mình xanh biếc mà trồi lên, mới chỉ hé nhìn như còn sợ sệt, e dè mọi thứ xung quanh.

hoa xoan, tháng 3

Tháng ba, mọi thứ vẫn chìm trong một màu u ám, xám ngắt. Những cành xoan vẫn khẳng khiu, trơ trụi giữa vườn nhà. Có đôi ba cây cũng đã đâm chồi, nhưng không phải cái màu xanh biêng biếc của lá, của sức sống tràn đầy, mà là cái màu tím mỏng manh, diều diệu của hoa. Vẫn trơ trụi, cô đơn. Những chùm hoa li ti tím ngắt một góc vườn, như cái màu xám xịt của bầu trời vậy, đang cố gắng níu lại những cánh mỏng manh bị gió, bị mưa bứt dần khỏi cuống.

Gió không to, mưa cũng không to, chỉ khiến con người ta thấy hơi rùng mình khi chủ quan bước ra đường phong phanh một chút. Cũng chẳng cần áo mưa, một cái áo khoác nhẹ cũng đủ để ngăn những giọt mưa bé xíu ấy. Vậy mà những cánh hoa xoan vẫn cứ lã chã rơi, rơi nhiều hơn cả mưa vậy. Phải chăng vì chúng quá yếu đuối, quá mong manh, quá dễ bị tổn thương? Hoa còn chưa kịp khoe sắc cho đời mà đã vội vã tàn phai…

Tháng ba, tháng của hoa xoan tím biếc, và cũng là tháng của những câu chuyện tình buồn. Đã có biết bao nhiêu đôi nhân tình đã phải chia xa vào cái mùa tím trời, tím đất ấy. Hoa xoan vẫn rụng, vẫn bay vương đầy mái tóc người thương và cũng vương đầy nỗi lòng của những người ra đi.

Ai đã từng trải qua tuổi thơ gắn liền với làng quê chắc hẳn trong ký ức vẫn còn lưu lại những hình ảnh về hoa xoan. Chẳng một làng quê nào là vắng bóng những cây xoan khẳng khiu, thẳng tắp ấy cả. Mùa hoa, nơi góc vườn, dưới gốc xoan, lại chẳng diễn ra một đám cưới với cô dâu tít mắt cùng chiếc mũ tim tím kết từ hoa xoan, chú rể với bó hoa trên tay cũng tím ngắt một màu như thế. Đám rước quanh vườn cùng tiếng hò reo của lũ trẻ trong xóm, pháo hoa là những tiếng vỗ tay, là những cánh hoa lã chã trên đầu. Vừa đi vừa hát vang bài đồng dao:

"Cô dâu chú rể
Đội lễ trên đầu
Đi qua đầu cầu
Đánh rơi nải chuối
Chú rể khóc nhè..."

Xoan vẫn mạnh mẽ, vẫn oằn mình chống lại cái rét của mùa đông để rồi lại nở tím một góc trời mỗi độ tháng ba. Những cánh xoan mỏng manh kia vẫn bay bay trong gió, trong mưa đưa ta thoát khỏi thực tại mà trở về với lại xa xưa. Về với tuổi thơ, về với gia đình. Mỗi lúc ta buồn, gia đình luôn là nơi ta mong muốn trở về nhất. Ở nơi đó có tình thương của cha mẹ ta, của anh chị ta, những người luôn giang rộng vòng tay đón ta trở về. Phải rồi, ta đang nhớ, rất nhớ gia đình!

tháng ba, hoa xoan

Tháng ba, cũng là những ngày vất vả của người dân quê. Cha mẹ ta cũng vậy, là tất bật trong lo toan cho vụ mùa mới, nào cầy, nào cấy, ươm hạt, trồng rau... Là chân ngập trong bùn từ sáng sớm đến tận tối khuya, là dầm mình trong mưa phùn cắm từng khóm mạ với mong muốn có một vụ mùa bội thu, để rồi tay đau, lưng mỏi. Là những nhát quốc bầm sâu vào lòng đất, xới hạt phù sa, gieo mầm xanh mới, thâp lên hi vọng về một tương lai tươi sáng cho những đứa con. Là những vất vả chẳng bao giờ cha mẹ ta kể, là những giọt mồ hôi mặn chát bờ môi.

Tháng ba, hoa xoan vẫn tím biếc, âm u cả một khoảng trời. Nhưng cũng thật may, chính nhờ cái âm u ấy mà cha mẹ ta bớt đi được những giọt mồ hôi, bớt đi một phần vất vả trong cuộc sống mưu sinh hàng ngày. Tháng ba buồn, hoa xoan buồn nhưng đẹp. Đẹp nhờ cái vẻ giản dị, bình thường của nó, đẹp ngay trong cái vẻ u ám ấy.

Hoa xoan vẫn rụng, vẫn rơi bập bềnh trong mưa, trong gió. Rồi dần dần sẽ thay bằng một màu xanh rạng rỡ của lá, của quả vươn mình đón những tia nắng đầu xuân. Những đồng lúa cũng sẽ biếc xanh theo hạnh phúc của cha mẹ ta.

Tháng ba, hoa xoan rụng tím cả lòng người...

  • Nguyễn Công Tậu

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top