Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mong Hà Nội cho em một vòng tay rộng mở

2015-01-30 01:00

Tác giả:


Café Blog - Hà Nội với em vẫn là nơi chẳng thể ghét bỏ dù cho phải nếm qua những ngày tháng mệt nhoài. Giữa bao bon chen, vội vã, em vẫn luôn tìm ra một Hà Nội dịu dàng, bình yên khác, một Hà Nội của riêng em thôi, một Hà Nội cho tâm hồn em nương tựa, một Hà Nội để em thương nhớ.

***

Em đến Hà Nội vào cái ngày rạng rỡ nắng hè. Cô gái nhỏ hôm ấy đã đến với mảnh đất ồn ã, náo nhiệt này bằng tất cả trong veo của tâm hồn, bằng nụ cười tươi tắn nhất, bằng đôi mắt rạng ngời nhất. Nhìn dòng người chật chội vội vã qua lại phía trước, một chút lo lắng, một chút băn khoăn chợt dâng lên trong lòng. Nhưng với đứa trẻ 18 đang hăm hở vào đời đâu có thứ gì có thể lấy mất sự kiên định của một trái tim nhiệt huyết? Cứ đi rồi sẽ đến mà, phải vậy không?

Cứ đi rồi sẽ đến, phải, em tôi trước kia và cả bây giờ nữa vẫn chưa lúc nào hoài nghi. Nhưng em đâu biết phải đi bao lâu nữa, phải bước bao nhiêu bước nữa mới chạm được vào chữ "đến". Em của tôi ngày bước ra chốn kinh kì sáng rực kia tựa như viên ngọc sáng trong quý giá. Cuộc đời thương yêu và nâng niu cô bé của năm tháng ấy, chưa lúc nào để lại nơi tim em những vết hằn đau nhói, những vết xước khó lành. Cuộc đời bao dung chở che em, cho em được sống thật trọn vẹn với những hồn nhiên xưa cũ. Em cứ tưởng rằng mình sẽ mãi nhận được may mắn đó, cho tới khi em đặt chân tới đây...Hà Nội.

Hà Nội nhiều người quá, Hà Nội khác xa với nơi chốn quá đỗi thân quen của tuổi thơ em.

Hà Nội náo nhiệt lắm, cái không khí cuống quýt, bon chen lúc nào cũng bao trùm lên nơi này em chưa từng biết.

Hà Nội sao mà lạ lẫm đến thế, vì không có thứ em vẫn gọi là nhà, không có bố mẹ, không có cả những điều trước kia em chưa từng trân trọng.

Và Hà Nội cứ như thế, ghi dấu những ngày em cô đơn vào đời...

sấu Hà Nội

Bây giờ thì em đã biết, trưởng thành thực ra không phải quãng thời gian để người ta vứt bỏ mọi ưu phiền. Trưởng thành...kì diệu mà mang đầy sợ hãi. Phải từ bỏ, phải đối mặt khiến cô gái của tôi lo âu. Em vẫn nhớ vẹn nguyên cái cảm giác mong mỏi một vòng tay vững chãi đến thế nào khi mỗi buổi sáng phải chen lấn mệt nhoài trên xe buýt. Em cũng sao quên được sau những giờ học lại thấy bóng cô gái nhỏ một mình ngồi lặng im nơi góc khuất sân trường. Cô gái ngồi đó hướng mắt nhìn những bước chân bận rộn, những khuôn mặt tươi tắn lướt qua trước mặt mình.

Em đâu muốn ngồi ở đây, em cũng muốn được đứng dậy và bước đi như thế. Nhưng sao vậy em tôi? Cô gái của ngày xưa đâu rồi. Cô gái có ánh mắt trong trẻo luôn giang rộng vòng tay ôm lấy cuộc đời, cô gái ấy có một trái tim dũng cảm đáng ngạc nhiên. Thế mà giờ đây em đang băn khoăn về con đường của mình sao. Đây có đúng là thành phố mà em hằng mong ước được đặt chân? Giữa Hà Nội đất chật người đông em sẽ là ai đây? Em sợ bản thân mình mờ nhạt giữa bao người ấy để rồi không ai có thể nhìn ra em.

Hà Nội từng ngày qua hằn in bóng hình cô gái nhỏ đang bước từng bước thật chậm trên những cung đường mới. Hà Nội đã lấy mất của em bao thứ thân quen. Hà Nội đem đến cho em những lần đầu tiên em chưa từng biết. Hà Nội để em một mình lẻ bóng... Chông chênh...hoang mang...trống vắng... em tôi đã trải qua những ngày như thế. Nhưng...Hà Nội...chỉ cần nhắc tới cái tên sao vẫn thấy thân thương tới lạ.

Hà Nội với em vẫn là nơi chẳng thể ghét bỏ dù cho phải nếm qua những ngày tháng mệt nhoài. Giữa bao bon chen, vội vã, em vẫn luôn tìm ra một Hà Nội dịu dàng, bình yên khác, một Hà Nội của riêng em thôi, một Hà Nội cho tâm hồn em nương tựa, một Hà Nội để em thương nhớ.

Hà Nội đó, mong sao cho thanh xuân tươi đẹp của em được khắc chạm lên những dấu vết đậm sâu. Rồi cô gái của tôi sẽ không còn sợ nữa, em sẽ lớn, đủ dũng cảm, đủ cứng cáp để bước đi. Rồi sẽ có ngày em gọi hai tiếng "Hà Nội" như chính cách em gọi quê hương mình. Rồi nơi này một khi đã cùng em đi suốt chặng đường dài sẽ trở nên thân thuộc như hơi thở. Em thực muốn tin, một niềm tin tròn đầy như vậy.

Mong Hà Nội cho em tôi xin một vòng tay rộng mở, cho em nép vào một chút, chỉ một chút thôi, để ngày mai tôi lại được thấy nụ cười rạng ngời của cô gái ấy.

Tôi viết cho em nhân Hà Nội một ngày đầy gió. Tôi gửi em hay là đang gửi chính bản thân mình. Sau những ngày mưa đen ảm đạm, ánh dương rồi cũng sẽ ló rạng phương đông. Vậy nên...xin đừng lạc bước dù phải đứng giữa mịt mùng mây gió.
  • Lam
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top