Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 159: Những khoảng lặng cuộc sống

2011-04-20 16:56

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay


Bạn thân mến!

Cuộc sống bộn bề dù nhiều lo toan bận rộn nhưng chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có những góc nhỏ để cất giữ những khoảng lặng của riêng mình, nơi lưu giữ những mảng màu tâm hồn ít ai có thể chạm tới. Nếu đã lâu bạn chưa dành cho mình một chút thời gian với khoảng lặng ấy, mời bạn cùng lắng nghe và cảm nhận với Blog Radio của tuần này: Những khoảng lặng cuộc sống với những mẩu chuyện nhỏ, những lời khuyên giản dị để tạo nên hạnh phúc, nhữnng bản nhạc nhẹ nhàng và một tâm sự đầy ắp yêu thương của một cô gái dành cho khoảng lặng của mình.

Bởi vì: " Cuộc sống luôn cần những khoảng lặng để lắng nghe lòng mình, hiểu mình và hiểu những cung bậc của cuộc sống!"

Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị:

Hãy xua tan những nỗ buồn, nếu lỗi lầm không thể sửa chữa được thì hãy ghi nhận nó như một bài học quý giá, để bạn có thể tự tin nói rằng: "Tôi vẫn còn cơ hội để làm tốt hơn mà!"

Hãy nhớ lại cảm giác bình yên khi ngắm hoàng hôn, sảng khoái khi hòan thành công việc, hân hoan khi nhận được một món quà yêu thích, e thẹn khi ánh mắt một ai nhìn bạn hay sự sẻ chia ngọt ngào của người bạn thân... để thấy rằng bạn là một người hạnh phúc.

Hãy mang hạnh phúc đến những người xung quanh bạn, vì như thế chắc chắn bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Hãy luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ bạn thành đạt như hôm nay, vì như thế tâm hồn bạn sẽ hạnh phúc hơn. Phê phán, chỉ trích những sai lầm của người khác chỉ làm nảy sinh những cảm giác tiêu cực trong lòng bạn mà thôi.

Đừng cố gắng tranh giành hạnh phúc, vì hạnh phúc trọn vẹn chỉ có từ những điều gảin dị mà mình có thể có được.

Hãy gạt bỏ tính ganh tị âm ỉ trong lòng bạn, vì nếu cứ mãi tị hiềm, bạn sẽ không bao giờ có được niềm vui để nhận ra và tận hưởng hạnh phúc của mình... Và điều quan trọng bạn hãy nhớ, đó là: "HẠNH PHÚC CHỈ LÀ MỘT KHÁI NIỆM TƯƠNG ĐỐI" - Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị...

Khoảng lặng: Anh và em

Nhiều khi em cũng đã thử đi tìm khoảng lặng cho riêng mình nhưng càng tìm em càng bị xoáy sâu vào khoảng trống vô định và mênh mang… Chỉ khi gặp anh, được anh yêu, được giấu mình trong anh, em mới biết khoảng lặng của mình thật gần gũi và ấm áp. Khoảng lặng… anh!
 
Em nhận thấy trong lòng em - đã - yêu - anh. Em đã cảm thấy rất hạnh phúc. Những lúc chỉ có hai đứa, ngồi bên nhau chẳng cần nói gì cũng đủ cảm nhận hết. Em biết trân trọng thực sự những gì em đang có. Em thầm "Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em với khoảng lặng hữu hình!"
 
Trong thế giới “lặng” của riêng mình em chơi vơi, tự do bay lượn, thỏa sức vẫy vùng. Hạnh phúc, niềm vui cứ nối tiếp nhau thành chuỗi dây chuyền định mệnh gắn em và anh.
 
Cũng chính ở thế giới ấy, anh đã bắt đầu đặt niềm tin và hi vọng rất nhiều trong em. Một tình yêu gắn bó, bền vững giữa chúng ta chứ không phải là sự vội vã. Anh cũng đã nói cho em về suy nghĩ của anh. Anh không muốn những lời nói đó vô nghĩa.
 
Mọi người thường hay đi tìm khoảng lặng trong trốn chạy, còn em tìm cho mình một khoảng lặng của yêu thương và chia sẻ, khoảng lặng để biết mình đang được chở che và hạnh phúc. Khoảng lặng bên anh! Được giấu mặt vào ngực anh, bình yên.
 
Anh à! Em vẫn thấy nhớ anh, em muốn được anh ôm thật ấm áp trong khoảng lặng nhỏ nhoi ấy. Em nhớ lần đầu tiên ta chạm vào nhau, nụ hôn đầu tiên... Em muốn anh ở bên em mãi mãi. Làm sao đây? Nỗi nhớ lúc ngắn lúc dài, nhưng chưa bao giờ em thôi nhớ anh cả. Em nhớ những khoảng lặng phút trước ngay trong khoảng lặng phút này.
 
Khoảng lặng cho em đọc được cái ý nghĩ sâu thẳm trong trái tim anh, nghe những nhịp đập yêu thương, hít thật sâu cái mùi thân quen của anh…
 
-Này, sao em không nói gì với anh? -  Anh phá tan khoảng lặng, giọng anh cười giòn tan , đánh thức những con sóng lăn tăn gợn dưới mặt hồ trong trẻo. Lúc ấy em rướn người một chút, ghé sát vào tai anh thầm thì:
 
-Em muốn nghe nhịp tim của ông xã không được à! Rồi cười híp mắt với những cảm xúc bí mật của riêng mình và nghĩ anh không thể biết được. Để sau đó được nhận một nụ hôn yêu chiều lên trán của anh và càng yêu hơn những lời trách yêu từ anh: “Anh nhớ, thương Nhím nhiều thế mà Nhím chẳng chịu nói vói anh. Chắc Nhím không thương anh rồi. Thế mà anh vẫn yêu “trán bướng” lắm nhé”.
 
 
Những khoảng lặng làm em nhớ đến anh vô cùng. Em tự hào vì em có nó như em đã quen có anh mỗi sáng. Em yêu nó như em đã yêu những ngày nắng ấm mình bên nhau. Và nhớ nó như nhớ những ngày mưa mình vẫn đến bên nhau trong niềm hạnh phúc.
 
Những lúc em buồn, hay những khi mệt mỏi em chạy tới bên anh, xà vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh để anh vỗ về. Lúc ấy anh như luồng gió mát, thổi trong xanh, an lành, tưới mát tâm hồn em.
 
Anh ngồi lặng yên bên em một lúc lâu như anh đang biết em nghĩ gì “ Em đang buồn. Em cần yên tĩnh, cần sự bình yên anh ạ”. Anh cứ thế ôm em thật chặt vào lòng trong tình thương yêu nồng thắm giúp em lấy lại được sự thăng bằng, can đảm để đối mặt với thực tại.
 
Một điều nhỏ nhoi mà anh cho là có thể làm cho em lúc này là câu nói ấy: “Nhím yêu của anh đừng buồn nữa em nhé. Anh luôn bên cạnh em mà. Có anh đây rồi, em hãy vượt qua nỗi buồn nhỏ bé ấy để thấy chung quanh còn nhiều điều thật đẹp”. Tâm hồn em bỗng bình yên thật lạ.
 
Anh biết không, em yêu anh bởi khoảng lặng anh đem đến cho em thật ngọt ngào. Em thích những khoảng lặng của cuộc sống... bên anh. Khi đó em luôn được là em. Và em có cảm giác chúng ta đang sống chậm lại một chút để mọi ưu tư tan biến. Khoảng lặng… anh, kéo em ra khỏi hố đen của cuộc sống, hai ta cùng sống chậm lại
 
Hãy mãi cho em tìm thấy mình trong khoảng bình yên hiền hoà của anh, anh nhé!
 
 
Mỗi người đều có những khoảng lặng, điều quan trọng là bạn cảm nhận nó ở góc độ nào. Đa phần chúng ta chỉ cảm nhận nó khi trong lòng có những nỗi buồn, khi ta muốn chạy trốn hiện thực. Tại sao chúng ta không dành cho khoảng lặng một hơi thở mới, một sức sống mới trong yêu thương, khi chúng ta đang vui, đang ngập tràn trong hạnh phúc để niềm vui ấy, hạnh phúc ấy được nhân lên… Lúc ấy, khoảng lặng cũng đáng yêu lắm chứ không phải là đáng ghét mà ta luôn phải chạy trốn khỏi nó.
 
Trong cuộc sống nên có nhiều khoảng lặng Một chút thôi để ta nhìn lại chính mình. Lặng để hiểu, lặng để thấy mình được yêu thương, lặng để trân trọng những phút giây hạnh phúc. Lặng để tâm hồn mình thấy bình yên anh nhỉ? Cảm ơn anh, người lữ khách đã đồng hành cùng em trên chuyến tàu tốc hành của cuộc đời mà mỗi sân ga nó đi qua đều chất thêm những ấm áp yêu thương. Cảm ơn anh, cảm ơn khoảng lặng của em, khoảng lặng đã cùng em đi suốt quãng đường buồn vui của cuộc sống. Khoảng lặng… anh! Luôn là dòng sông xanh dịu mát vỗ về em những lúc em cần nơi ngồi lại soi mình. Anh hiện hữu trong cuộc sống em cùng khoảng lặng.
 
Em bỗng nhớ tới những vần thơ trong “khoảng lặng của em!” của tác giả nọ:
 
“Khoảng lặng đôi mắt em
Là lúc nhìn về anh
Khoảng lặng bàn tay em
Khi tay anh nắm chặt
Khoảng lặng mái tóc em
Lúc anh hôn thật khẽ
Khoảng lặng làn môi em
Khi vừa chạm môi anh
Khoảng lặng nụ cười em
Là khi nghĩ về anh
Khoảng lặng cõi lòng em
Khi nhớ anh da diết
Khoảng lặng trái tim em
Lúc yêu anh nồng nàn
Khoảng lặng cuộc đời em
Khi gặp anh...lần cuối!
Anh - là khoảng lặng của em!”
 
Blog Radio chuyển thể từ email Phương Phạm
  • Nhacvietplus & Blogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top