Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết về mẹ bao nhiêu chữ cũng không đủ

2015-08-12 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi không làm gì được để làm mắt mẹ bớt âu lo, chỉ biết cố tỏ ra kiên cường để mẹ an tâm. Tôi cặm cụi sống, mẹ kiên nhẫn dõi theo. Khi tôi vẫn đang bước chênh vênh trên sợi dây mỏng manh của cuộc đời. Có mẹ luôn đứng đó, nhìn theo và động viên.

***

Ngày mưa. Tôi ngồi viết mấy dòng này vì biết mẹ sẽ không bao giờ đọc được.

Sáng nay ra phố thấy người ta bày bán nhiều hoa. Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cái điều vô lý rằng tôi chưa bao giờ tặng hoa cho mẹ. Tôi cho rằng nó hơi phù phiếm. Nhớ mỗi lần hỏi mẹ muốn được tặng gì, mẹ đều bảo mẹ không cần gì cả. Mẹ không đi đâu chơi nên không cần quần áo đẹp. Mẹ làm việc suốt ngày nên cũng không có thời gian giải trí.

Tôi ít khi chủ động gọi điện cho mẹ, vì mặc định mẹ sẽ gọi. Mẹ hỏi han mấy câu quen thuộc mà nhiều lúc làm tôi cáu. Hai mẹ con chỉ nói chuyện vài phút về công việc rồi thôi. Tôi không chia sẻ khó khăn với mẹ bao giờ.

con yêu mẹ

Một dạo tôi stress, mẹ bỏ việc lên Hà Nội đưa tôi đi khám, mua thuốc, nấu ăn, dọn dẹp. Chỉ cần mẹ biết tôi có chút vấn đề nhỏ là đủ làm mẹ lo đến mất ngủ. Mẹ hay nghĩ ngợi và làm nhiều nên hay ốm, còn tôi chưa bao giờ bỏ việc về nhà lúc mẹ ốm vì nghĩ mẹ ốm là chuyện hàng ngày.. Tôi thương để đấy, không một câu thể hiện tình cảm hay lo lắng. Nhiều lúc nói chuyện điện thoại tôi to tiếng, gác máy rồi thương nhưng cũng không nhắn tin xin lỗi.

Lạnh lùng thế, nhưng thương thì cũng nhiều. Nhớ hồi cấp một đêm tôi hay thức nghe mẹ lầm rầm kể chuyện với ai đó, tôi khóc ướt gối nhưng không để ai biết. Mẹ kể ngày bố mẹ mới cưới, hai vợ chồng mười ngày ra ở riêng không có nhà cửa, hay đi ngủ chỗ nọ chỗ kia, rồi ước mơ có cái lều ở tạm. Đói là chuyện hàng ngày, nhưng nghèo nên người ta khinh, người ta cũng không thèm đoái hoài. Có lần bà mắng vì mẹ trót hái rau khoai trong vườn nhà bà. Lần khác bác dâu kêu gào từ đầu nhà đến tận cuối ngõ vì mẹ lỡ lấy mảnh chăn rách của bác làm tã lót cho tôi. Có khi thì là mẹ ngất trong ruộng thuốc lào vì cả ngày không ăn gì mà phun thuốc sâu hoài trong đó. Còn có một lần khác mẹ đi bệnh viện một tháng nhưng cũng chỉ có một mình, bà bắt bố tôi về nhà vì không có ai làm mà nuôi hai đứa. Ngày mẹ đi bệnh viện về, mẹ khóc vì tôi với thằng em lấm lem bữa đói bữa no lê lết bên cửa nhà hàng xóm. Có người thương, có người không, nhưng không ai giúp được gì, nên mẹ luôn cố kiên cường lau nước mắt rồi sống tiếp. Tôi chắc chắn có nhiều lúc mẹ muốn từ bỏ, nhưng vì còn tôi với đứa em nên mẹ không đành lòng. Người ta cũng bảo với tôi là mẹ đã từng uống thuốc sâu rồi, nghe thảm thế, từ hồi bé tí ấy tôi đã biết cười nhạt mà lờ đi.

Buồn cũng buồn nhiều. Ngày bố mẹ có cái nhà bằng rơm rồi, vì chuyện lặt vặt bố lại mang đốt đi mất. Hồi đó tôi được vài tuổi, nhưng vẫn nhớ như in cái cảnh tay cầm con búp bê cháy rụi chỉ còn mỗi cái đầu ngồi một góc vừa buồn vừa tủi, dù cũng chẳng hiểu mấy cái sự đời, rằng chỉ vì nghèo quá nên mọi sự mới thế. Ngày đó, ngày mà cái nhà đất ước mơ của bố mẹ thành đám than tan hoang, Mẹ vẫn cắn răng sống tiếp.

Thăng trầm cũng không kể hết. Bao nhiêu thăng trầm mẹ đi cùng bố, mẹ chạy theo đến mức mệt nhoài kiệt sức. Lúc bố có chút sự nghiệp, mẹ cặm cụi làm lo tiền nợ, tiền thuế, tiền công nhân. Rồi đến lúc bố chẳng còn gì, mẹ vẫn ngày ngày dậy sớm làm lụng cóp nhặt. Mẹ đã chạy theo bố hết nửa quãng đời, rồi lại chạy theo đứa con gái mà mẹ coi là ngang ngạnh không cách nào khuyên bảo. Có khi tôi mải mê công việc quá chẳng còn nhớ đến mẹ ở nhà vẫn mong ngóng một cuộc điện thoại, chưa nói đến việc tôi ít khi về nhà. Mỗi lần về nhìn thấy mẹ, tôi có chút sợ hãi khi thấy mẹ tôi đang già đi, điều mà tôi vẫn tự cho là không xảy ra.


con yêu mẹ

Mẹ mong nhiều ở tôi, nhưng không áp đặt bao giờ. Điều mẹ muốn luôn đơn giản, còn điều tôi chạy theo luôn quá phức tạp. Nhưng mẹ không trách, không đòi hỏi gì bao giờ. Tôi không làm gì được để làm mắt mẹ bớt âu lo, chỉ biết cố tỏ ra kiên cường để mẹ an tâm. Tôi cặm cụi sống, mẹ kiên nhẫn dõi theo.

Rồi người ta phải đi mất bao lâu cho hết cái vòng luẩn quẩn, rồi tôi sẽ phải sống tốt thế nào để thấy mình xứng đáng với những chuỗi ngày cơ cực ấy, còn mẹ sẽ dõi theo chúng tôi thêm được bao lâu. Tôi không biết.

Điều tôi ý thức được là những gì tôi đang viết ra đây tôi chưa từng dám và chưa từng nghĩ mình sẽ chia sẻ với mẹ. Như những đứa con lạnh lùng khác, tôi chọn cách gói ghém yêu thương lại để làm động lực sống, khi tôi vẫn đang bước chênh vênh trên sợi dây mỏng manh của cuộc đời. Có mẹ luôn đứng đó, nhìn theo và động viên.

Với mẹ, tôi biết mọi mọi từ ngữ văn vẻ đều là vô nghĩa. Với mẹ, viết bao nhiêu cũng không đủ.

© Jaxtina Hoang – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top