Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về nhà thôi, hạnh phúc ở đây rồi!

2016-07-25 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Có phải hạnh phúc thật xa vời đến mức con dường như không cảm nhận được một chút dư vị nào? Hay là trong tâm hồn con đã cạn kiệt những mạch nguồn thương yêu? Con chỉ nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt và âm thầm lật lại từng trang vở kí ức...


***


Hôm nay, con đã cãi nhau với mẹ, một cuộc cãi vã nhiều nước mắt. Có lẽ vì vậy mà ngoài kia trời đổ một cơn mưa lớn, ầm ì như thể muốn át cả sự to tiếng đang diễn ra trong căn nhà bé nhỏ. Và như mọi kết thúc đã được đoán định, con tức tốc chạy đi, trong một cơn mưa chiều chẳng biết khi nào sẽ thôi vần vũ. Con đi khá xa khiến người con ướt nhẹp, để cơn mưa gột rửa những bức bối ngự trị trong lòng và hơn hết là để con nhận ra vài điều, về hạnh phúc, về một mái ấm gia đình.

Mười bảy tuổi, con mang trong mình nhiều xúc cảm vụn vỡ, những chênh vênh của cuộc đời cứ dần ập đến khiến tâm trí chẳng thể nào bình bình thản thản mà tiếp nhận. Mười bảy tuổi, con nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, về các mối quan hệ đang có, về sự thấu hiểu và lắng nghe mà con luôn mong mỏi từ gia đình. Và cứ thế những nghịch lí xảy ra để rồi khoảng cách giữa từng thành viên trong gia đình cứ thế mà xa hơn.

Và khi nhìn thấy trời mưa ngoài kia, khi con đứng dưới mái hiên dột nát vì lạnh cóng: Có phải hạnh phúc thật xa vời đến mức con dường như không cảm nhận được một chút dư vị nào? Hay là trong tâm hồn con đã cạn kiệt những mạch nguồn thương yêu? Con chỉ nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt và âm thầm lật lại từng trang vở kí ức...

Về nhà thôi, hạnh phúc ở đây rồi!

Con nhớ về những ngày tháng nằm dài trên bệnh viện, khi con học hành quá sức rồi lại để cơ thể trở nên yếu đuối. Những đêm đó, mẹ đã nằm một góc nhỏ xíu trên giường của con, dáng nằm đầy những mệt mỏi và lo âu. Khi con bệnh, mẹ luôn giận dữ với con vì đã không chăm sóc tốt bản thân mình nhưng mẹ vẫn đến với con, vẫn ở bên con dù cho một đêm ở bệnh viện luôn dài đến khắc khoải.

Và rồi con nhớ đến những ngày tháng cũ hơn, khi con vẫn chưa quá lớn, mỗi ngày mẹ vẫn phải đạp xe đưa đón con đi học. Con vẫn nhớ dáng lưng của mẹ, vẫn nhớ sự mệt nhọc của mẹ trên mỗi con đường nắng gắt nhưng mẹ chưa hề than vãn một lời, vẫn cùng con rôm rả suốt chặng đường dài. Con biết, suốt đời này, con sẽ không bao giờ tìm được những chuyến xe bình dị mà an yên như vậy nữa.

Con còn nhớ về những trận roi đòn của mẹ, khi mà con bướng bỉnh nói dối, khi mà con lì lợm chẳng chịu nghe lời. Con chẳng biết tim mẹ đau thế nào khi đánh con, con chỉ biết hờn trách mẹ thật nhiều. Đến mãi sau này, khi mẹ không còn dùng roi vọt với con, khi mẹ lấy cuộc sống nhiều thăng trầm, bão nổi của mẹ làm bài học triết lý cho con, con mới hiểu: Trên đời này, tình thân, tình ruột thịt mới là chân thật nhất. Cho dù, có trải qua vạn lần thách thức, tình cảm ấy là đầy đủ và thiêng liêng nhất. Và hơn hết, nhà mới chính là chốn về bình yên nhất cho con, cho dù vạn sự đổi thay, con vẫn sẽ được bảo vệ dưới mái ấm gia đình.

Con nhớ lại thật nhiều, thật nhiều cho đến khi mưa ướt cả mặt con. Nhưng thật kì lạ mẹ à, mưa mà con đang cảm nhận lại mang một vị mặn, mặn như nỗi mong ngóng trong lòng mẹ lúc này, mặn như nỗi ân hận sâu trong lòng con. Con chưa từng tử tế nói một lời yêu và thương mẹ, thương ba hay thương em. Con chỉ lạnh lùng và đầy xa cách, con ích kỷ nghĩ rằng con cần được cảm thông trong khi con vẫn chưa đủ kiên tâm để hiểu mẹ. Con thật có quá nhiều lỗi lầm nhưng lại được ưu ái khi luôn được thứ tha.

Về nhà thôi, hạnh phúc ở đây rồi!

Có lẽ phải trải qua những khó khăn mới quý hơn những giây phút bình yên bên gia đình. Bởi vì tình thân, tình ruột thịt mới là chân thật và đáng quý nhất. Cho dù có trải qua vạn lần thách thức, tình cảm ấy là đầy đủ và thiêng liêng nhất. Và hơn hết, nhà mới chính là chốn về bình yên nhất cho con.

Ngày hôm nay, khi cơn mưa đã tạnh hẳn, con mới hiểu về hạnh phúc. Sẽ không có một hạnh phúc nào hữu hình trước mắt, chỉ có ở trong trái tim của chúng ta mà thôi. Đó chính là cảm xúc, là tình yêu thương và sự trân trọng lẫn nhau. Hạnh phúc ấy mang tên gia đình. Con chẳng muốn kiếm tìm ở đâu quá xa nữa, con chỉ muốn về nhà, ôm mẹ và nói lời xin lỗi chân thành. Con cũng sẽ thôi bị lạnh vì mái ấm này luôn vững chắc và kiên cố, nơi chỉ dành cho con, cho chúng ta.

© Thanh Chi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top