Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông

2017-05-24 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Những khi bất chợt thấy những cây gòn ở đất Sài Gòn tấp nập này, lòng tôi lại chênh chao mơ về một màu trắng thân thuộc. Màu trắng của hoa khiến tôi chờ đợi mùa gòn chín, màu trắng của ruột gòn khiến tôi chờ đợi được ngồi tách bông với ngoại, nhớ cảm giác mềm mại, nhẹ hẫng ở đôi tay, nhớ mấy chiếc gối, nhớ ngoại… tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông.

***

Mùa hè thứ chín ở Sài Gòn, mặc ai nói gì, tôi vẫn thích dùng những chiếc gối với ruột được làm bằng bông gòn tự nhiên. Cảm giác rất êm ái và mát mẻ hơn những loại gối khác. Những khi buồn, tôi ngồi vo gối tìm hột gòn nhặt sót cộm lên, lòng chợt nhớ ngoại, nhớ nhà da diết.

Ngày ấy, xóm tôi ở quê, nhà nào cũng có gòn. Loại này dễ trồng, sống dai, làm hàng rào, hoặc có khi người ta dùng thân gòn bắt ngang một cái mương nhỏ thành cây cầu. Nó bén rễ lên lá xanh um nên không lo bị mục, chỉ là lâu lâu phải tỉa bớt cành mọc chìa ra để thấy lối đi qua cầu. Nhà tôi trồng gòn nhiều nhất xóm, chủ yếu để lấy lá cho dê ăn. Tụi dê thích gòn lắm, ba tôi thường để nguyên cả cành non bởi vì chúng thích tự tước lấy cái vỏ non trên thân cành mà nhai rào rạo. Mỗi khi đi cắt gòn cho dê ăn, tôi lại thường hay thuận tay lấy dao rạch phần thân gòn, tầm hai ngày sau, chỗ rạch ra nhựa màu vàng nâu, cứng lại, hớt chỗ mủ gòn đó đem rửa sạch ngâm nước chung với hạt é, vậy là có ngay một ly nước mát lành.

Tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông

Cuối mùa mưa, đầu mùa nắng ở miền Nam là lúc những cây gòn trưởng thành ra bông rồi kết trái. Hoa gòn ra thành từng chùm rất đẹp, mỗi bông hoa có năm cánh màu trắng hoặc hơi hồng, nhìn khá giống hoa sứ. Những chiều tan học đạp xe về nhà, đi ngang mấy cây gòn đang ra trái dày đặc, tôi hay nhìn những cây chỉ còn cành và trái lủng lẳng, lá rụng hết từ khi nào mà thấy xót, trông chúng giống các bà mẹ nghèo mà nheo nhóc con cái.

Rồi nhanh lắm, cái nắng hanh hao làm cho trái già đi và khô đét lại, nứt toạc ra để lộ phần bông trắng trông như những cụm mây con con tách ra khỏi bầu trời. Lúc đó ngoại sẽ lấy cây sào giật trái gòn xuống, gom lại rồi ngồi tách lấy ruột, tách hột, lấy phần bông mềm mại để dành làm gối, phải kiên nhẫn mà làm tỉ mỉ, công phu lắm vì hột gòn thì nhỏ mà một trái gòn có biết bao nhiêu là hột. Ấy vậy mà cũng không tránh khỏi bị sót, khi nào nằm mà bị cộm cộm là biết ngay còn sót hột nằm lẫn trong bông.

Mỗi mùa gòn đến cũng là ngoại lại lục đục thay ruột hết mấy cái gối trong nhà. Vì nằm được độ hơn một năm là gòn bị xẹp, vo thành cục tròn và trở nên cứng. Đến khâu này tôi mới thấy ngoại kì công và vất vả lắm. Phải lôi mớ bông cũ ra, mớ nào còn mềm thì Ngoại chêm thêm gòn mới vào để gối cứng cáp hơn. Mớ bông nào bị vo tròn thành cục mà còn trắng thì ngoại dồn vào mấy cái gối nhỏ dài dài để chêm xung quanh mùng vì khi ngủ tôi hay để tay sát vô vách mùng, ngoại sợ tôi bị muỗi chích. Mớ nào ngả vàng quá thì mới đem bỏ. Tính ngoại tiết kiệm là thế.

Phần dồn ruột gối coi vậy mà nhọc công. Công đoạn tách hột cực ra sao thì lúc dồn nhân gối cũng vất vả ngang ngửa. Vì bông rất là nhẹ nên khi cho vào ruột gối, lớp bụi gòn mỏng, nhẹ thường bay mịt mù lên khắp đầu tóc, mặt mũi. Rồi phải lấy cây đũa chọc vào để gòn đi vào từng cạnh gối cho đều và đầy đặn. Mỗi lần vậy nhìn ngoại nước mũi tèm lem vì bụi gòn, tay chân, quần áo lốm đốm trắng, thở hổn hển mà thương.

Tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông

Má sinh tôi ra khi ngoại đã hơn bảy mươi bảy tuổi, tới khi tôi biết phụ tách hột gòn thì ngoại cũng ngót nghét trên tám mươi rồi. Vậy mà ngoại còn dồn được gối cho nhà tôi được thêm mười năm nữa vì ngoại không thích gối người ta làm sẵn và cũng chỉ thích tự mình làm thôi. Năm sau đó là tôi lên Sài Gòn đi học, sức khỏe ngoại cũng yếu và quên nhớ nhiều nên cũng không còn làm gối nữa…

Bao nhiêu mùa hè trôi qua, từ lúc đi học xa, hai ba tháng tôi về quê một lần trong chớp nhoáng rồi lại vội vàng đi. Những mùa hoa gòn tôi ngắm được cũng ít dần. Những ngày tháng còn lại của ngoại cũng ngắn dần lại. Những cây gòn ở nhà tôi qua bao mùa cũng chẳng còn nhiều nữa, nhà tôi cũng không còn nuôi dê nên ba cũng chẳng còn giữ lại nhiều cây để làm gì, chỉ để lại vài cây lớn lấy bóng mát thôi. Lắm lúc giật mình nhận ra khi lớn lên sao lại có quá nhiều thứ mất đi như vậy?

Những khi bất chợt thấy những cây gòn ở đất Sài Gòn tấp nập này, lòng tôi lại chênh chao mơ về một màu trắng thân thuộc. Màu trắng của hoa khiến tôi chờ đợi mùa gòn chín, màu trắng của ruột gòn khiến tôi chờ đợi được ngồi tách bông với ngoại, nhớ cảm giác mềm mại, nhẹ hẫng ở đôi tay, nhớ mấy chiếc gối, nhớ ngoại… tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông.

Sài gòn những ngày mưa!

© Lạc Nhiên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top