Nhà là nơi có tiếng cười phải không mẹ?
2017-07-27 01:18
Tác giả:
Gửi gia đình thân yêu của con!
Cầm bút viết về gia đình, lòng con lại dâng lên những cảm xúc khó diễn tả được thành lời. Đã 5 năm kể từ ngày ba mẹ quyết định rời xa nhau, tìm cho mình con đường hạnh phúc mới. Khi ấy con 12 tuổi, con chẳng thể nghĩ được gì nhiều, lời nói của con cũng chẳng thể nào lung lay nổi quyết định của ba mẹ. Con biết rằng chuyện ra nông nổi này, ba mẹ cũng chẳng muốn. Con biết ba mẹ vì chúng con mà cố hàn gắn mối quan hệ sớm đã đỗ vỡ này, nhưng không thành. Con cảm nhận được sự bất lực của mẹ mỗi khi ba lớn tiếng chửi mắng, sự thất vọng tràn trề khi ba chỉ vì anh chị em mà khiến gia đình mình lâm vào cảnh nợ nần chồng chất. Và, con cũng cảm nhận được sự mất mát to lớn trong lòng ba khi biết mẹ có người khác. Cảm giác bị phản bội, dù con chưa nếm trải nhưng vẫn phần nào hiểu được nó đau đớn, suy sụp thế nào. Nhớ lại ánh mắt ba ngày hôm ấy, con càng hiểu rõ hơn. Ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định để hồi tưởng lại những kí ức đã qua, ánh mắt buồn khiến con khắc sâu trong lòng.
Ai cũng có cái sai, ai cũng có cái đúng. Nhưng với tư cách là một người con, con luôn tôn trọng quyết định của ba mẹ. Dù vậy, nhưng con vẫn luôn có cảm giác mất mát, không trọn vẹn trong tâm hồn. Ngày ấy anh hai học xa nhà, ba mẹ thì luôn cãi nhau. Con buồn tủi, con khóc nức nở, ba mẹ cũng chẳng hề hay biết. Chuyện gia đình tan vỡ, con không dám chia sẻ với bạn bè, chỉ ôm vào lòng. Ba mẹ vẫn luôn yêu thương con, nhưng một gia đình đoàn tụ, hạnh phúc là điều ngay bây giờ trở nên thật xa vời với con.
Ba mẹ rời xa nhau. Ba ra đi, con ở lại sống cùng mẹ và chồng mới của mẹ. Con lại càng khép kín lòng mình hơn. Con cũng dần dần cãi lời mẹ nhiều hơn. Con còn nhớ có một lần mẹ tức giận vứt cặp sách con ra đường, bảo con đi mà sống cùng ba. Chiếc móc khóa bằng thủy tinh ba tặng con trước lúc ra đi, mẹ cũng đập vỡ mất. Khi ấy con chỉ ước ba có thể xuất hiện ngay trước mặt để che chở con, ôm con vào lòng. Con đã giận mẹ lắm, muốn đi mãi chẳng bao giờ trở về nhà nữa. Nhưng sau mọi chuyện, mẹ vẫn là mẹ. Là người mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày. Là người chăm sóc và nuôi nấng con lớn đến chừng này. Thế là con vẫn trở lại bình thường, vẫn tôn trọng và yêu thương mẹ. Nhưng trong lòng con, chuyện đấy sẽ mãi để lại một vết sẹo khó phai, dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn không thể nào lành lại.
Nhà bây giờ đối với con không còn ấm áp và bình yên nữa. Cảnh tượng một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười, có ba ngồi nhâm nhi điếu thuốc, mẹ bên cạnh khâu chiếc áo rách vai giờ không còn nữa. Những hình ảnh ấy con sẽ lưu giữ cẩn thận vào tim, sẽ không để thời gian làm phai mờ đi. Hôm nay vô tình trên phố, con bắt gặp cảnh một gia đình bốn người đi cùng nhau. Họ cười nói vui vẻ, nét mặt họ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Lòng con lại nhói lên. Con nhớ ba mẹ! Nhớ gia đình nhỏ ngày ấy, nhớ ngôi nhà đã từng tràn ngập những tiếng cười và tình yêu thương.
Sau tất cả, con mong ba mẹ sẽ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Con sẽ tiếp tục vững bước trên con đường mà con đã chọn. Mãi yêu ba mẹ!
© Võ Kim Thoa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.