Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi không còn trẻ người ta chọn bình yên

2017-09-20 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Xét cho cùng giữa già và trẻ vẫn có những điểm rất giống nhau, khi ở gần người họ yêu thương, họ luôn giữ trong mình nụ cười nhẹ nhõm, họ sẽ hạ bớt cái tôi của mình để đủ tinh tế, kiên nhẫn, hiểu điều người kia muốn nói và làm những gì người kia cần.

***

Những ngày chẳng còn trẻ và chọn bình yên

Bà đi đã hơn tháng, người ta đưa bà đi trong đêm. Ngày bà được đưa trở về nắng vàng hắt bên song cửa sổ, cái lạnh vất vưởng trong nắng, chẳng khác gì tâm trạng ông lúc này.

Cái tuổi già, chữ “già” ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn mọi người tưởng. Một cái xẩy chân, nếu là chữ “trẻ” thì chỉ cần phủi quần và đứng dậy, vậy mà nó lại đưa bà đến bệnh viện, gắn cái xương giả vào đùi bà đến hết đời. Trong một tháng bà vật lộn với bệnh, con mực đã bắt đầu thay lông, lông nó rối tung, xơ xác, lộ ra cái khung xương gồ ghề, con mèo trắng khoang đen hai má hóp lại, mặt nhem nhuốc. Còn ông lại béo lên, cái mặt hơi phị ra. Ở tuổi ông, đó là dấu hiệu của cái bệnh, nó có thể đưa ông đi trong chóng vánh.

Ông mốm mém hỏi bà:

- Thế ở ngoài ấy có ăn được không?

- Vẫn ăn, nhưng không ăn được nhiều, đêm có ngủ được đâu.

- Uống sữa không, pha sữa cho.

- Thôi! Cái Mi vừa cho uống thuốc xong.

Cuộc nói chuyện giữ hai vợ chồng già vẫn thế, không mùi mẫn, chẳng vòng vo, đủ để hiểu người kia cần gì để bên này đáp ứng. Ông vốn nặng tai, bà thường phải vặn to volume của mình lên để gọi ông, khiến ông phải gắt lên:

- Có điếc đâu mà nói to thế, giật cả mình.

- Ông không điếc mà gọi mấy câu liền vẫn ngồi im, ra ăn cơm.

Những ngày chẳng còn trẻ và chọn bình yên

Bây giờ, đi lại còn thở hổn hển, bà dư sức đâu mà nói to với ông. Ông hiểu điều đó nên mỗi lần nói chuyện với bà, ông thường đứng gần hơn, mỗi lời hỏi thăm thường kéo theo nụ cười nhẹ nhõm trên môi, nụ cười để khích lệ bà và cười với chính lòng mình, vì sự xuất hiện trở lại của bà trong ngôi nhà cũ này.

Bà nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, tháo vát, ông cao lớn, nhưng tuổi già tặng ông cái lưng còng và đôi chân lạch bạch nên mấy năm nay mọi sinh hoạt trong nhà chủ yếu do bà đảm nhận. Ổng thỉnh thoảng hay gắt lên với bà, nhưng bà còn nhiều việc, đâu để ý đến chuyện nhỏ ấy, hoặc bà đã quá quen nên coi đó như câu nói bình thường được vặn volume hơi quá tay mà thôi. Bà vẫn thường hỏi ông cần gì, vì bà có thể làm việc đó nhanh hơn ông, hay bà thích chăm sóc ông cũng đúng. Còn bây giờ, ông được coi là người đi nhanh so với bà, ông lại hay hỏi bà có cần thứ gì đó không.

Xét cho cùng giữa già và trẻ vẫn có những điểm rất giống nhau, khi ở gần người họ yêu thương, họ luôn giữ trong mình nụ cười nhẹ nhõm, họ sẽ hạ bớt cái tôi của mình để đủ tinh tế, kiên nhẫn, hiểu điều người kia muốn nói và làm những gì người kia cần.

Cái đêm đó đã qua, con mực thay lông cũng là lẽ thường, con mèo khoang sẽ tự biết liếm mặt. Nhưng ngày bà về nắng hắt bên song cửa sổ, ông ngồi giữa sân, tay cầm cây ba-tong, trực chỉ để đứng dậy khi thấy bà về với ánh mắt hơi ươn ướt và nụ cười hiền thì không phải là lẽ thường, đó là cái tình của những người già.

© Nguyễn Thị Ngọc Bích – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top