Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hương trầu ấm mùi của nội

2017-10-03 01:14

Tác giả:


blogradio.vn - Mẹ và bố bảo tôi là một đứa lạ đời. Thời buổi bây giờ, người ăn trầu đã ít, chẳng mấy ai nghiện trầu đến mức một tiếng không có là không chịu được như nội tôi; nhưng khó hiểu nhất là một đứa con gái cá tính, nghịch ngợm như tôi lại cũng đi nghiện hương trầu.

***

blog radio,  Hương trầu ấm mùi của nội

Những kỷ niệm của tôi về nội là mái tóc trắng tinh, hàm răng đen và cái miệng móm mém nhai trầu. Tôi thích nằm bên nội, để hương vị cay cay ngai ngái của cau, của thuốc, của lá trầu phả vào mặt mình. Mẹ và bố bảo tôi là một đứa lạ đời.

Thời buổi bây giờ, người ăn trầu đã ít, chẳng mấy ai nghiện trầu đến mức một tiếng không có là không chịu được như nội tôi; nhưng khó hiểu nhất là một đứa con gái cá tính, nghịch ngợm như tôi lại cũng đi nghiện hương trầu. Hồi nhỏ tôi luôn được ngủ cùng nội, được nội quạt bằng mo cau vào những đêm hè oi ả, được nội gãi lưng mỗi khi thao thức không ngủ được… Tất cả những kỷ niệm đó đã theo tôi đến tận bây giờ.

Nội 91 tuổi, lưng còng, mắt kém, nhưng vẫn còn nhanh nhẹn lắm, và vì nội nhai trầu nên chưa rụng cái răng nào cả. Nội càng già, tôi càng thấy mẹ tôi cằn nhằn nhiều hơn về thói nghiện trầu của nội. Nước trầu đỏ ối, rơi vãi khắp nền nhà gạch hoa, nếu không phát hiện ra để lau ngay thì càng lâu càng khó mà tẩy được. Mẹ tôi thành một thói quen, lau nhà có khi một ngày bốn lần. Vừa lau vừa lẩm nhẩm những lời nhắc nhở. Nội lãng tai, vẫn ngồi phía trước hiên nhà, thẩn thơ nhai trầu và hướng suy nghĩ về miền quê của nội.

Bà nội tôi có bảy người con, chỉ có bố tôi là con trai. Ông nội tôi mất sớm, khi tôi còn nhỏ nên ấn tượng về ông nội cũng ít. Hồi còn ở nhà mỗi lần nghịch ngợm bị bố đánh đòn tôi thường chạy núp sau lưng Nội, tìm kiếm một sự chở che.

Lớn lên, tôi vào tận miền Nam xa xôi để học, ngày tôi đi nội rơm rớm nước mắt, và vì buồn khi đứa cháu mà nội yêu quý nhất giờ cũng lại đi xa, các chị tôi cũng đều lập gia đình và đi làm ăn xa rồi. Sẽ không còn ai đọc Kinh Phật cho nội nghe vào mỗi tối, không còn ai lăng xăng trèo lên cây cau cao vút hái cau cho nội, không còn ai ôm nội ngủ mỗi tối…

blog radio,  Hương trầu ấm mùi của nội

Cuộc sống trong miền Nam thật lắm bon chen, khắc nghiệt đã làm tôi quên đi nhiều thứ nhiều lúc mệt mỏi tôi đã tự cho phép mình được nghỉ ngơi, lang thang đây đó và những kí ức cũ xưa đọng lại trong tôi về ngôi nhà sống ở quê chỉ duy nhất là một hàng cau cao vút và một dàn trầu bên chái nhà của nội. Thân trầu đổ lên cả một thân mái nhà, những chiếc lá dai dẳng bám vào đấy mà trổ lên xanh mướt, nội thường tìm những lá trầu già, có màu xanh đen hoặc hơi ngả vàng mang vào ăn trước.

Từ bé, tôi thích nhìn những lá trầu mang hình trái tim, thích xếp chúng chồng lên nhau trong một cái chậu nhựa xăm xắp nước giống như hình nan quạt.

Hồi tôi học năm hai thấy tôi không về quê vào những dịp nghỉ hè và Tết, cũng vì hoàn cảnh khó khăn nên tôi luôn phải đi làm thêm vào những dịp nghỉ dài ngày, nội đã quyết tâm Nam tiến để thăm tôi. Khi đó nội 87 tuổi, dù say xe, tuổi cao sức yếu vậy mà nội vẫn đi.

Tôi chở nội đi đám cưới con của một người họ hàng xa sống ngay cùng thành phố. Cả buổi trưa hôm đi về tôi thấy nội thẫn thờ, bỏ cơm vào phòng ngồi nhai trầu một mình. Đêm rồi, nội mới bảo: “Đám cưới thời giờ lạ quá con à! Chẳng có lấy một miếng trầu, cũng không còn ai biết têm trầu cả. Mọi điều vuột đi nhanh, nội già rồi.” Tôi nghe cái giọng nghèn nghẹn của nội mà thấy bức bối trong lòng. Xã hội càng giàu có, thăng tiến bao nhiêu thì càng dễ để cho cái nguồn cội mau chóng bị đơn giản hoá và xếp xuống thứ yếu. Và biết bao người còn trẻ, trong đó có cả tôi dường như cũng đang để mình bị đồng hoá mà không hề biết hoặc giả có biết thì cũng lặng thinh không quẫy đạp làm gì.

blog radio,  Hương trầu ấm mùi của nội

Bẵng đi một thời gian tôi nhận thấy nội lại có vẻ buồn rầu, chiều chiều nội ra cửa ngồi, đôi mắt sâu và đục của nôi nhìn về nơi xa xăm, vừa nhai trầu vừa nói: “Nội nhớ quê quá.” Thế là mẹ bỏ cả công việc dang dở đưa Nội về, tôi biết mẹ sợ, và nội cũng sợ. Người già biết lúc nào khỏe, lúc nào yếu đâu. Quê nhà, dàn trầu và hàng cau có lẽ làm nội cảm thấy thanh thản, yên bình và giản đơn như chính cuộc đời của nội.

Nội về tôi cảm thấy cuộc sống trở nên chênh vênh. Tôi tìm mọi cách để có thể ươm được một nhánh trầu lên ban công trước của phòng, nhưng ý định ấy không thực hiện được, phần vì không nhận được sự ủng hộ của mọi người trong phòng, phần khác vì nhà thành phố thiếu đất và không gian cho cây trầu bám rễ, toả nhánh. Đêm về giữa không gian lạnh lẽo bao vây tôi chợt nhận ra rằng: Nội đã mang theo cả một khoảng trời, khoảng mà người ta gọi là nguồn cội, khoảng bình yên, trong trẻo nhất của tâm hồn tôi. Mảnh của kí ức ghép chồng chéo, dậy lên một buồn không thể diễn tả thành lời. Năm tới nhất định tôi sẽ về quê thămn, thăm cả dàn trầu đã gắn bó với tuổi thơ tôi. Hương trầu vẫn thoảng bay vào gió, vào mây…vào nỗi nhớ nội nghẹn ngào!

Và nếu sau này có làm đám cưới dù là một đám cưới giản đơn nhưng nhất định sẽ có những lá trầu têm hình cánh phượng - những cánh trầu mang một ước mơ bay.

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top