Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi chân của ba

2016-06-16 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Ba con vốn là người đàn ông lành lặn. Ba mất đôi chân cũng vì con. Hồi con 2 tuổi, con rất nghịch ngợm và rất thích ăn kem que. Mỗi lần nghe tiếng reng reng của người bán kem, con lại chạy băng qua đường. Một lần, khi con chạy qua, một chiếc xe tải đã lao tới. Ba con đuổi theo sau, lao tới và đẩy con ra vệ đường. Đôi chân ông ấy bị bánh xe cán ngang qua, không còn nguyên vẹn nữa. Trong lúc mơ màng, ông vẫn hỏi con có sao không? Ba con đã dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho con. Vậy mà bấy lâu nay, con luôn coi thường, sợ hãi, làm tổn thương ba mình chỉ vì ông không có đôi chân.

***

Ba tôi không giống những người đàn ông khác, ông không có vẹn tròn đôi chân mà luôn phải đi bằng chân giả hoặc bằng nạng. Chân ba ngắn lên tận đầu gối, việc đi lại vô cùng khó khăn.

Trong nhà, ba thương tôi nhất vì tôi là con út, nhưng tôi lại luôn tỏ ra sợ hãi đôi chân ngắn ngủn ấy. Tôi xa lánh và từ chối những cái ôm, những cử chỉ ngọt ngào, và cả những hành động chăm sóc quan tâm của ba.

Tôi vẫn nhớ, lúc tôi năm tuổi bị sốt rất nặng. Ba đã đèo tôi trên chiếc xe đạp cà tàng, đi cả mấy chục cây số để tới nhà thầy thuốc. Vì quá lo lắng nên ông chống chân không vững, kết quả cả tôi và mẹ đều ngã lăn xuống đất. Tôi đã khóc òa lên, đã cãi lời ba, đã gắt gỏng khó chịu vì ba làm tôi đau.

Càng lớn, tôi càng trốn tránh ba. Thậm chí, tôi ghét ba. Tôi bắt đầu tập đi xe đạp năm 7 tuổi vì không muốn ba đưa đi học nữa. Mỗi lần thấy ba, đám bạn tôi lại cười ồ, xì xào chê cười ba không có chân. Tôi giận ba lắm, vừa thấy tủi thân.

Những cuộc họp phụ huynh, tôi đều giấu giấy mời đi. Vì nhà tôi mẹ đi làm công nhân, nên người đi họp luôn là ba. Tôi quá sợ những lời trêu chọc của bạn bè, tiếng xì xào cười nhạo tôi mỗi lần bọn trẻ thấy ba tôi đến đón.

đôi chân của ba

Tôi cũng hạn chế rủ bạn bè về nhà mình. Thỉnh thoảng, không thể chối từ, tôi mới đồng ý cho vài đứa thân đến nhà. Lần nào ba cũng đón tiếp rất nhiệt tình, vui vẻ. Nhưng câu hỏi của chúng bạn mỗi khi ra về: “Ba mày không có chân hả?” cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi.

Đến năm 15 tuổi, tôi mới nhận ra sai lầm của mình.

Hôm đó, ba tôi tìm thấy tờ giấy mời họp phụ huynh gấp để làm hồ sơ tuyển sinh lớp 10 trong cặp tôi. Ba cầm tờ giấy, hỏi tôi khi nào thì họp. Tôi giật phắt tờ giấy trong tay ba, rồi tỏ vẻ lạnh lùng trả lời:

“Mẹ sẽ đi họp cho con. Ba không được đi, ba không có chân. Bạn bè sẽ chọc ghẹo con”.

Ba tôi sững người một lát, rồi buồn bã đi ra ngoài. Mẹ tôi cũng đứng đấy, im lặng.

Tối đó, mẹ vào phòng tôi và ngồi rất lâu.

“Con biết không? Thái độ của con với ba hồi chiều, khiến mẹ rất buồn lòng. Ba đã dặn mọi người trong nhà không kể chuyện về đôi chân của ba cho con nghe. Ba sợ con suy nghĩ, buồn phiền. Ba con vốn là người đàn ông lành lặn. Ba mất đôi chân cũng vì con. Hồi con 2 tuổi, con rất nghịch ngợm và rất thích ăn kem que. Mỗi lần nghe tiếng reng reng của người bán kem, con lại chạy băng qua đường. Một lần, khi con chạy qua, một chiếc xe tải đã lao tới. Ba con đuổi theo sau, lao tới và đẩy con ra vệ đường. Đôi chân ông ấy bị bánh xe cán ngang qua, không còn nguyên vẹn nữa.

Trong lúc mơ màng, ông vẫn hỏi con có sao không? Ba con đã dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho con. Vậy mà bấy lâu nay, con luôn coi thường, sợ hãi, làm tổn thương ba mình chỉ vì ông không có đôi chân. Mẹ rất buồn, con trai ạ. Sau chuyện này, mẹ hi vọng, con sẽ suy nghĩ về hành động của mình với ba từ trước đến nay.”

đôi chân của ba

Mẹ đi rồi, nước mắt tôi mới trào ra. Hóa ra, tôi đã làm tổn thương người yêu thương mình còn hơn mạng sống của ông. Đôi chân của ông, đã cứu mạng của tôi. Thế mà tôi đã từng hắt hủi đôi chân ấy, coi thường đôi chân ấy. Tôi hối hận quá. Một đứa con trai yếu đuối đã khiến ba tôi buồn lòng đến mức nào.

Sáng hôm sau, nhìn đôi chân tập tễnh đang nấu nướng trong bếp, tôi bất giác bật khóc, đôi vai rung lên bần bật. Ba tôi quay lại, xoa đầu và mỉm cười nhẹ nhàng.

Hôm tổng kết, lần đầu tiên tôi cùng ba đến trường, gặp bạn bè và tự hào giới thiệu với bạn bè về người đàn ông vĩ đại ấy. Tôi bắt gặp trong mắt ba, những giọt nước hạnh phúc long lanh, chỉ chực rơi ra… Tôi cảm thấy mình thật hãnh diện khi được là con của ba. Hạnh phúc đâu cần tìm đâu xa, nó ở quanh tôi nhưng tôi đã chối từ nó mà thôi.

© Nguyễn Thị Mỹ Hạnh – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Học cách tha thứ








Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top