Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

2016-01-15 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Tại sao khi đó con không nhận ra rằng mẹ là người yêu thương con nhất trên đời này? Sao con lại vì một người xa lạ không có máu mủ ruột rà mà quên đi một tình yêu bao la luôn sẵn sàng ôm ấp con vào lòng bất cứ khi nào? Sao con lại tự dằn vặt đau khổ, làm hại bản thân mình khi có người luôn xót xa và yêu quý con hơn chính bản thân mình?

***

Trời mùa đông rét, rét lắm mẹ ạ! Trong cái phòng trọ nhỏ bé và lụp xụp này, gió cứ đập mạnh từng cơn vào cánh cửa sắp sửa bong ra. Bão mấy ngày nay rồi, bạn bè đã về quê hết, căn phòng trở nên trống trải và lạnh lẽo vô cùng…

Con nhớ hơi ấm gia đình mình, nhớ từng bữa cơm ấm cúng mẹ chuẩn bị cho dù trời có mưa to gió lớn thế nào. Con đâu có biết rằng, mẹ đã phải thức dậy vào lúc mặt trời chưa mọc, chân trần dưới mặt đất lầy lội, trong cái tiết trời rét ấy để cắt từng bó rau cho kịp chợ.

Hay mỗi trưa trời nắng như thiêu như đốt, mẹ vẫn dùng tấm lưng gầy mà chăm chỉ cuốc từng mảnh đất, gieo từng luống rau nhỏ, với hi vọng có thêm tiền trang trải cho tụi con ăn học nên người. Mẹ vì quá thương con cái mình, không muốn nó khổ sở như mẹ, mà chúng con dần dần trở nên ỷ lại vào tình thương bao la của mẹ.

Mẹ ơi, chắc bây giờ cái lưng của mẹ lại đau rồi phải không? Mỗi khi trở trời mẹ luôn bị cơn đau hành hạ mình.

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

Con có thể dành hàng giờ liền để chát chít với bạn, đi mua sắm những món đồ đắt tiền và “không đâu vào đâu” mà không thể dành nổi mấy phút gọi điện về nhà hỏi thăm sức khỏe mẹ thế nào. Những cuộc gọi hiếm có chỉ để kêu mẹ gửi tiền cho con nhanh chóng dù mới gửi không lâu. Con gắt gỏng với mẹ khi mẹ gửi chậm mà đâu biết mẹ đã chạy vạy khắp nơi mới có được số tiền ấy cho con mà con vẫn chê ít.

Giờ đây, đi học xa nhà, con mới biết tình mẹ yêu nhẫn nhục như thế nào. Đi ra đường, đi làm thêm, không vừa ý người ta, bị họ la mắng đủ điều cũng phải chịu đựng. Nhớ ngày xưa, con chẳng chịu nghe lời mẹ dạy.

Mối tình đầu của con đẹp lắm mẹ ạ. Con những tưởng đây sẽ là tình cảm kéo dài mãi mãi. Đến khi người đó ra đi, con đã sống những ngày u buồn não nề, con bỏ bê mọi thứ như rằng trên đời này chỉ có tình yêu vậy. Tại sao khi đó con không nhận ra rằng mẹ là người yêu thương con nhất trên đời này? Sao con lại vì một người xa lạ không có máu mủ ruột rà mà quên đi một tình yêu bao la luôn sẵn sàng ôm ấp con vào lòng bất cứ khi nào? Sao con lại tự dằn vặt đau khổ, làm hại bản thân mình khi có người luôn xót xa và yêu quý con hơn chính bản thân mình?

Cứ như một cô tiên bước ra từ trong cổ tích, cô tiên luôn xuất hiện và bên cạnh con mỗi ngày giờ trong đời. Cô tiên không đòi hỏi con đền đáp bất cứ điều gì và luôn tha thứ mọi lỗi lầm cho con. Cô tiên ấy trong mắt con là người phụ nữa đẹp nhất trên thế giới này, cô tiên đã yêu con say đắm và trao tặng cho con một tình yêu vĩnh cửu, khó ai có thể cướp được của con…

Đã bao đêm con hằng lo lắng vì một ngày mẹ sẽ rời xa con, khi mẹ chưa kịp nhìn thấy con trưởng thành. Trong tiếng mưa ngoài kia, con biết chăng mẹ cũng đang lo lắng về con. Tiếng mưa như thúc giục con gọi điện về nhà và nói với mẹ điều con đã giấu trong lòng bấy lâu nay mà không dám thốt ra: Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

© Dã Quỳ - blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top