Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con chẳng hề biết rằng lớn lên sẽ chỉ buồn thêm

2018-05-06 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Cuộc sống ngoài đây tuy rằng vẫn có niềm vui với bạn bè nhưng đôi lúc con lặng trong suy nghĩ về cuộc sống bộn bề. Cuộc sống ngoài đây có những lúc đi tình nguyện tràn đầy sức trẻ nhưng đôi lúc ốm đau nằm một mình con lại nhớ đôi tay đã xuất hiện những nếp nhăn của mẹ. Cuộc sống ngoài đây có những lúc vui quên tháng ngày con lại vô tình quên rằng có bố mẹ chờ mong mình về…

***

blog radio, Con chẳng hề biết rằng lớn lên sẽ chỉ buồn thêm

…Cả một thời thơ ấu mong được lớn

Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm

Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm

Ôi trái tim trăm lần yếu mềm… (*)


Mẹ à! Bài hát này như thể viết ra là để dành cho con vậy!

Mẹ à! Con thấy mình cô đơn…

Đôi lúc con ước mình có một chú mèo máy Doraemon để được đi vào cỗ máy thời gian và trôi ngược về quá khứ. Đôi lúc con ước gì mình có được tấm vé trở về tuổi thơ để được mẹ trở che, để được sống không suy nghĩ bên mẹ…

Khi còn là một cô bé con lúc nào cũng chỉ ước rằng mình lớn lên thật nhanh và làm những điều mình thích. Con thấy ông bà mình không phải đi học, ngày nào cũng được đi chơi và đưa đón con đi học mỗi ngày, con thích lắm, suy nghĩ của một đứa trẻ con chỉ đơn giản là không phải dậy sớm hằng ngày để đi học và không phải ngồm im trong lớp học gần tiếng đồng hồ. Lớn hơn một chút khi bước vào cấp hai thì con lại mong rằng mình lớn lên thật nhanh để được vào ngôi trường cấp ba mà mình thích đơn giản vì ngôi trường làng cũ quá rồi mẹ à. Khi lên cấp ba con vẫn ước mình lớn thật nhanh lần này thì điều ước có vẻ hiệu nghiệm. Con thấy nhanh quá, chỉ quanh quanh với bài vở và đống tài liệu ôn thi thoáng cái con đã đi qua thời học sinh của mình rồi.

Lên đại học với niềm háo hức mong chờ, con bắt đầu bước ra khỏi vòng tay của bố mẹ và lên thành phố. Một cuộc sống mới, một ngôi trường mới và con có cả nhiều bạn bè mới. Nhưng cuộc sống nơi đất khách quê người đâu có dễ dàng gì. Đại học là một bước ngoặt cuộc đời đối với những cô gái ngoại tỉnh giống như con. Xa vòng tay bố mẹ, con phải tự học cách chăm sóc bản thân, tự học cách tiêu tiền sao cho hợp lí, tự học cách sống tự lập và tự học cách tránh xa những cám dỗ đời thường…

blog radio, Con chẳng hề biết rằng lớn lên sẽ chỉ buồn thêm

Mẹ à!

Có đôi lúc đi trên đường về, thấy gia đình người ta đi chơi vui vẻ cười đùa với nhau. Con bật khóc và mong có được vòng tay bố mẹ ôm con lúc này. Con thấy tủi thân quá, tự thấy mình lạc lõng giữa phố đông người. Càng lớn lên thì con mới hiểu ra và trân trọng những ngày còn thơ bên gia đình. Cuộc sống ngoài đây tuy rằng vẫn có niềm vui với bạn bè nhưng đôi lúc con lặng trong suy nghĩ về cuộc sống bộn bề. Cuộc sống ngoài đây có những lúc đi tình nguyện tràn đầy sức trẻ nhưng đôi lúc ốm đau nằm một mình con lại nhớ đôi tay đã xuất hiện những nếp nhăn của mẹ. Cuộc sống ngoài đây có những lúc vui quên tháng ngày con lại vô tình quên rằng có bố mẹ chờ mong mình về…

Mẹ à!

Con gái mẹ đã 20 tuổi rồi. Cái tuổi đẹp nhất, thanh xuân nhất của đời người, cũng là cái tuổi gập gềnh giữa suy nghĩ và thực tế. Con bắt đầu những bước đi sự nghiệp đầu tiên của cuộc đời mình như một đứa trẻ vậy. Con bắt đầu nghĩ về tương lai, không phải mong được lớn nữa mà là dùng thanh xuân của mình để trưởng thành. Con sẽ không ước nữa, sẽ không mộng mơ nữa mà điều cần làm bây giờ là bắt tay vào thực hiện. Dẫu biết sẽ có khó khăn nhưng con sẽ không gục ngã. Nếu bất cứ khi nào cảm thấy cuộc sống khó khă n quá thì con sẽ trở về nhà và sà vào vòng tay của bố mẹ mà òa khóc. Bố mẹ sẽ nói rằng: “Ơ con bé này, lớn rồi mà còn khóc nhè vậy!” Con lớn rồi. Con biết cuộc sống không dễ dàng gì nhưng chỉ cần bố mẹ vẫn ở đây và ôm con những khi con yếu lòng, vỗ về động viên con mỗi khi con vấp ngã thì đã là điều hạnh phúc nhất trên đời.

Mẹ à!


Con không biết nói gì hơn nữa chỉ biết cảm ơn mẹ đã 9 tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, 20 năm nuôi dưỡng con nên người. Bố mẹ không cho con cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng bố mẹ cho con cả bầu trời yêu thương. Hôm nay của 20 năm về trước, con cảm ơn trời đã cho gia đình mình được mẹ tròn con vuông, để hôm nay con được nói lời này. Lời cảm ơn bố mẹ đã sinh thành nuôi nấng. Lời cảm ơn về ngày của con được bố mẹ tặng!

© Vũ Thùy Dương – blogradio.vn


Chú thích:

(*) Lời bài hát Muốn khóc thật to

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

back to top