Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bỏ lại những bộn bề để trở về với mẹ

2018-05-28 01:23

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều nay, từ văn phòng về, ta muốn lao đi thật nhanh. Chuyến xe vội vã rời bến, bỏ lại sau lưng bao bộn bề công việc, bỏ lại Hà Nội với bao bon chen, bỏ lại những ích kỷ vụn vặt, bỏ lại phố thị phồn hoa, hôm nay ta về với mẹ. Hôm nay ta về ăn với mẹ một bát cơm, uống với mẹ một ngụm nước, đi với mẹ một đoạn đường, nói với mẹ một câu chuyện không đầu không cuối… Như thế nào cũng được, miễn là ta về với mẹ.

***


Con người ta kể cũng lạ, khi còn bé chỉ muốn quấn lấy chân mẹ. Lớn thêm chút chỉ muốn quấn lấy chân bạn bè, ham chơi ham vui. Lớn chút nữa thì quấn chân người yêu. Lớn chút nữa thì quấn chân vào tham vọng, vào công việc…. Mỗi nấc lớn lên, con người ta lại bị quấn theo những ước mơ, sở thích riêng của bản thân.

Nhưng, đến khi trưởng thành thực sự, con người ta mới thấy trống trải lạ thường. Và lúc đó, nơi người ta muốn quay về lại chẳng đâu xa xôi mà lại là lòng mẹ. Dù ta có đi đâu, mẹ vẫn là người duy nhất luôn đứng đó đợi ta. Và có lẽ vì vậy mà nhiều khi ta quên mất rằng, những phồn hoa phố thị mà ta một đời theo đuổi có ý nghĩa gì không khi lòng mẹ ta mới chính là nơi sáng nhất, ấm áp nhất, bao dung nhất.

Cuộc đời ta đã có lúc đi thật xa, muốn rời bỏ mảnh đất quê hương để đến một nơi khác, một xứ khác, một châu lục khác… Vậy mà có một nơi đi mãi không hết là lòng mẹ thì nhiều khi lại thấy dường như bản thân có khi tưởng chừng như đã quên.

Ta nhớ mẹ ta, nhớ dáng gầy của người!

Ta nhớ mẹ ta, nhớ cái mùi mồ hôi ngai ngái của người!

Ta nhớ mẹ ta, nhớ cái hũ cà mẹ muối vừa dân dã giản đơn nhưng lại khiến bữa cơm thêm ngon lành.

Ta nhớ mẹ ta, nhớ cái nón tơi mẹ vẫn đội mỗi khi ra sông.

Ta nhớ mẹ ta, nhớ giọng nói mà ngày xưa đã từng nghĩ sao mẹ có thể nói suốt ngày mà không mệt. Vậy mà giờ đây ta lại mong mẹ có thể mắng ta thật nhiều như trước.

blog radio, Bỏ lại những bộn bề để trở về với mẹ

Cái cảm giác ở gần mẹ sao thân thương đến thế, ấm áp đến thế, yên lòng đến thế. Chỉ cần ở bên mẹ, nghe mẹ nói thôi, cả thế giới ngoài kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ muốn nằm lười bên mẹ mà ngủ vùi cho quên ngày tháng.

Trở về thôi, trở về với mẹ. Vì thời gian nhanh trôi nhanh lắm, thử hỏi ta còn mấy lần về với mẹ. Tóc mẹ đã bạc lắm rồi, dáng mẹ đã gầy lắm rồi. Bao nhiêu năm theo đuổi những ước mơ của riêng ta rồi. Vậy sao hôm nay vẫn còn chưa nhận ra, ước mơ lớn nhất của ta là mang lại cho mẹ cuộc sống tốt hơn, thanh thản hơn vẫn còn bỏ dở?

Ta phải về thôi!

Chiều nay, từ văn phòng về, ta muốn lao đi thật nhanh. Chuyến xe vội vã rời bến, bỏ lại sau lưng bao bộn bề công việc, bỏ lại Hà Nội với bao bon chen, bỏ lại những ích kỷ vụn vặt, bỏ lại phố thị phồn hoa, hôm nay ta về với mẹ.

Hôm nay ta về ăn với mẹ một bát cơm, uống với mẹ một ngụm nước, đi với mẹ một đoạn đường, nói với mẹ một câu chuyện không đầu không cuối… Như thế nào cũng được, miễn là ta về với mẹ.

Mẹ à, con bỏ Hà thành bon chen này về với mẹ được không?

© Strong Will – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

back to top