Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ba là thiên thần hộ mệnh của con

2017-05-12 01:12

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày sau đó nữa, nó không còn được nhìn thấy bóng áo xanh của ba đằng sau cánh cổng trường mỗi giờ tan học, không còn được ba chở trên chiếc xe đạp trên bờ đê quen thuộc nữa. Nó liên tục khóc đòi ba, bà nó nói với nó rằng: “Thiên thần hộ mệnh màu áo xanh của cháu đã đến một nơi rất xa rồi, ở nơi đó ba cháu sẽ che chở cho mẹ con cháu”

***

Hà Nội mưa, lạnh và buồn... Nó ngồi suy tư trong những giai điệu đồng quê dễ ru lòng người. Nó thả hồn mình vào tiếng sáo vi vu, tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió nhẹ bên tai. Những âm thanh ấy như đưa nó về với cả một khoảng trời tuổi thơ có mẹ, có ba, có gia đình, có gia đình hạnh phúc của nó…

Và đến bây giờ, khi đã là một cô gái trưởng thành, nó vẫn không biết tại sao nó đã có thể sống với một khoảng trống lớn như thế?

Nó đã là một đứa trẻ may mắn khi được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, hạnh phúc có cha chở che, có mẹ yêu thương. Tuổi thơ của nó là những tháng ngày được cha cõng trên lưng như một cô công chúa nhỏ, là những giờ tan học mừng rỡ nhìn thấy sắc xanh cảnh phục của ba sau cánh cổng trường với cây kem mát lạnh. Khi ấy, nó chạy ào vào lòng ba khoe điểm 10 đầu tiên nó đạt được, ba nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Công chúa của ba giỏi lắm”.

Ba trong nó đẹp nhất trong bộ quân phục Cảnh sát. Ngày ấy, nó quá bé để hiểu thế nào về người Cảnh sát nhân dân, nó chỉ mơ hồ biết rằng, từ khi nó biết nhận thức, nó đã quá quen thuộc với màu xanh lá mạ ấy. Trong ký ức của nó, ba nó là một tấm lưng lớn màu xanh, nó ngồi sau tóm lấy tấm áo xanh ấy trên chiếc xe đạp cọc cạch ba chở từ nhà đến trường, và chở nó trên khắp bờ đê, nó hạnh phúc như con chim non lần đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế giới rộng lớn quá, thú vị quá, không như căn phòng nhỏ toàn búp bê của nó.

 Ba là thiên thần hộ mệnh của con

Có những lần ba nó đi công tác xa tận 4 - 5 ngày, nó nhớ và mong ba lắm. Trong những ngày ấy, nó thấy mẹ lúc nào cũng theo dõi thông tin thời sự, rồi đêm đêm trằn trọc không ngủ, bồn chồn khắc khoải. Nó cứ liên tục hỏi mẹ có sao không, mẹ ốm à, mẹ nó không nói gì, chỉ dỗ dành nó ngủ ngoan. Nó ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ theo từng lời ru của mẹ. Và nó thức giấc trong loáng thoáng tiếng nói của ba, nó giật mình tỉnh dậy, vỡ òa hạnh phúc khi nhìn thấy ba đã trở về. Nó nhìn thấy trên cánh tay ba nó có một hình vẽ đôi cánh thiên thần màu đỏ, nó thích lắm, nó còn đòi ba nó vẽ cho nó một đôi cánh như vậy trên tay. Mẹ nó nói: “Ba con chính là thiên thần hộ mệnh của con, của mẹ, của gia đình mình và của nhân dân”. Nó tự hào về ba nó vô cùng, đi đâu nó cũng khoe nó có người ba là Thiên thần hộ mệnh mang màu áo xanh, còn bạn bè nó gọi ba nó là “Chú Công an.”

Mãi sau này, khi lớn lên, nó mới biết, đôi cánh ấy chính là vết thương của ba trong quá trình truy bắt tội phạm. Để cho con gái mình không hoảng sợ, ba nó đã vẽ vết thương ấy thành một đôi cánh thiên thần.

Hình ảnh của ba trong ký ức là người đàn ông có làn da đen sạm cháy nắng vì đặc thù công việc phơi nắng, phơi gió ngoài đường với nhiều phức tạp, rủi ro. Nghe những câu chuyện bố kể, nó mường tượng hình ảnh cha nó truy đuổi tội phạm như siêu nhân trong những bộ phim nó từng xem, với nó ba nó cứ như một siêu anh hùng vậy.

Có lẽ, cuộc sống của nó cứ thế êm đềm trôi đi, nếu như không có một ngày…

Đó là một ngày của 14 năm về trước. Đó là lần ba nó lại phải đi công tác, và nó vẫn mong ngóng ba về như những lần trước đây. Nhưng giấc ngủ nó bị ngắt quãng giữa đêm khi nó thấy mẹ nó hoảng hốt gọi nó dậy, và kéo nó đi. Mẹ vừa đi vừa khóc. Màn đêm đen kịt bao trùm lên không gian, ảm đạm và trống vắng, gió cát thổi từng đợt mạnh mẽ như muốn cuốn phăng đi tất cả. Ánh mắt mẹ như ánh lên ngọn lửa, ngọn lửa của niềm hy vọng giữa màn đêm thê lương.

Mẹ nó dẫn nó đến bệnh viện tỉnh, bế nó chạy băng qua các tầng, đến một căn phòng có rất nhiều người mặc quần áo xanh lá mạ giống như ba nó. Nó thấy rất nhiều người dẫn mẹ con nó đến một chiếc giường. Trên đó, ba nó trong quân phục Cảnh sát, đang nhắm nghiền mắt, nó cứ ngỡ ba nó ngủ. Mẹ nó gào lên khóc ngất bên giường ba, xung quanh mọi người vội đỡ mẹ nó dậy, ai cũng nhìn mẹ con nó với khuôn mặt ái ngại, thương xót. Thấy vậy nó hoảng sợ tột độ, nó òa lên khóc theo mẹ nó, chưa bao giờ nó thấy mẹ nó khóc thảm thiết như vậy. Còn ba nó vẫn nằm im không động đậy, nó vừa khóc vừa gọi ba nó dậy, cho nó quà như những lần đi công tác trở về trước đây. Nhưng ba nó cứ nằm mãi, không chịu mở mắt ra với nó. Nó gào lên khóc to hơn, khóc đến khi mệt rồi, nó ngủ gục trên vai một đồng nghiệp của ba nó.

Nó vẫn còn nhớ như in, đó là một ngày mưa rả rích cả ngày, có một đứa trẻ được mặc một chiếc áo trắng, đầu quấn một chiếc khăn tang trắng buốt, đứng bên quan tài ngơ ngác nhìn những người xung quanh. Hôm ấy, nhà nó đông người đến lắm. Ai đến cũng nhìn nó và mẹ nó với ánh mắt đau thương. Nó òa lên khóc… Mà không chỉ nó, ai cũng khóc. Xung quanh toàn những tiếng kèn trống đến nao lòng. Mẹ nó vật vã, rũ rượi, ôm nó khóc không thành tiếng. Người người đến gặp gia đình nó, xoa đầu nó, rất nhiều người mặc quần áo xanh như ba nó nhưng nó không thấy ba nó đâu. Nó hỏi: “Sao hôm nay nhiều chú Công an giống ba mình thế mà con không ba mình đâu.” Nó không biết rằng ngày đó chính là ngày mất mát lớn nhất trong cuộc đời nó, ngày mà nó không còn ba trên đời này nữa.

Những ngày sau đó nữa, nó không còn được nhìn thấy bóng áo xanh của ba đằng sau cánh cổng trường mỗi giờ tan học, không còn được ba chở trên chiếc xe đạp trên bờ đê quen thuộc nữa. Nó liên tục khóc đòi ba, bà nó nói với nó rằng: “Thiên thần hộ mệnh màu áo xanh của cháu đã đến một nơi rất xa rồi, ở nơi đó ba cháu sẽ che chở cho mẹ con cháu”

Nó ngơ ngác hỏi lại bà: “Thế thì bao giờ ba cháu sẽ trở về?”

Bà nó cười dịu dàng với nó: “Cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, học tốt thì ba cháu sẽ trở về với cháu.”

Tuổi thơ đi qua. Nó dần lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà, của mẹ. Nó nhìn thấy bạn bè của nó có ba, có mẹ dẫn đi công viên cuối tuần, nó luôn cảm thấy chạnh lòng. Nó nhớ ba nó da diết. Mỗi khi có ai hỏi về ba, nó thường tự hào trả lời: “Ba tớ à? Ba tớ là Công an đấy!” Nó tự hào về ba nó lắm.

 Ba là thiên thần hộ mệnh của con

Thời gian dần trôi. Đứa bé năm nào giờ đây đã 18 tuổi, đã có thể thấu hiểm những nỗi mất mát lớn lao mà mình và gia đình đã trả qua. Khi cây phượng bên đường nhuốm màu đỏ rực cả một góc phố, khi tiếng ve râm ran gọi mùa hạ, nó mới giật mình nhận ra ký ức tuổi thơ đã được phủ một lớp bụi mờ, vẫn sáng rõ như viên ngọc trong suốt sáng lấp lánh.

Nó yêu màu áo xanh lá mạ của ba nó đến lạ kỳ. Màu áo xanh ấy đã sinh hạ ra nó, và nuôi nó lớn lên trong vòng tay yêu thương. Mặc dù cuộc đời của nó được ở bên cạnh ba không lâu, những ký ức vốn ít ỏi nhưng với nó vẫn luôn rộng lớn như bầu trời trong xanh, như cánh đồng trải dài bao la bất tận. Ba nó đã hy sinh trong khi truy đuổi tội phạm, ba nó đã mãi mãi nằm xuống vì bảo sự sự yên bình của cuộc sống, của nhân dân, cũng là của chính gia đình nhỏ bé của mình.

Cô bé năm nào giờ đã đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. Và nó đã chọn thi và đỗ vào Học viện Cảnh sát nhân dân, tiếp tục khoác trên mình bộ Cảnh phục màu xanh lá mạ, nối tiếp cha trở thành Thiên thần hộ mệnh màu áo xanh bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ nhân dân.

“Ba thương nhớ. Hôm nay con đang mặc trên mình bộ Cảnh phục màu xanh lá mạ ngày xưa ba đã từng mặc, đi tiếp con đường mà ba đang đi, thực hiện tiếp những dang dở mà ba chưa kịp hoàn thiện. Con biết, ba ở trên cao có linh thiêng vẫn luôn che chở cho con và mẹ. Con đã lớn lên bằng tình yêu của mẹ, bằng sự mong mỏi của ba… Con yêu ba, con yêu Tổ Quốc mình. Ngoài kia, con biết vẫn còn rất nhiều tội phạm vẫn đang hoành hành, nhưng ngọn cờ Tổ Quốc nghìn năm vẫn bay phấp phới, và con sẽ học tập thật tốt, vững chắc cây súng để bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân.”

© Hỉ Nhi – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top